Cho đến khi Trương thị mang thai.
Lúc đó, đệ đệ đã ba tuổi, rất được cha ta cưng chiều, nhưng cha ta vẫn mong kế mẫu sinh ra đích tử.
Cuộc đấu đá giữa Trương thị và Lưu di nương lên đến đỉnh điểm khi Trương thị mang thai.
Hôm đó, Trương thị bụng bầu ăn một bát canh thịt sen liền đau bụng không ngừng, chẳng bao lâu liền thấy máu.
Phủ vội mời bà đỡ đến, bà đỡ nhìn thấy bụng bầu chưa đủ sáu tháng, đâu phải đỡ sinh, là rơi thai.
Trương thị và đứa bé đều không giữ được.
Cha ta nổi giận, Trương thị khỏe mạnh, thai nhi tốt, sao lại rơi thai?
Sau đó không biết điều tra ra sao, cuối cùng cha ta không truy cứu, bảo mọi người không được nhắc đến chuyện này nữa.
6
Không lâu sau, cha ta lại cưới một người vợ khác.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Người vợ này cũng mang của hồi môn, tài sản không kém mẹ ta, hơn nữa đối xử với ta rất tốt.
Sau này ta mới biết, kế mẫu và mẹ ta quen nhau từ nhỏ, cả hai từng học chung một thầy dạy toán, nên duyên số thật kỳ lạ.
Từ khi kế mẫu đến, ta mới có cuộc sống đích nữ đúng nghĩa.
Kế mẫu bảo vệ ta khỏi sự mưu mô của ba mẹ con Lưu di nương, dạy ta cách ứng phó hậu viện, quản lý gia vụ, điều hành sản nghiệp.
Những năm đó là thời gian ta hạnh phúc nhất, sau đó kế mẫu mang thai.
Bà chỉ vào bụng bầu, cười nói với ta: “Của hồi môn của ta không vào công quỹ, tất cả đều để lại cho con và em con.”
Ta cười hạnh phúc, luôn ở bên cạnh chăm sóc bà, lo lắng cho bà và đứa bé.
Ngày đó, ta đi chùa Linh Vân cầu phúc, chỉ nửa ngày.
Khi ta trở về, kế mẫu đã trở thành một cái xác lạnh lẽo, cùng với đứa trẻ chưa chào đời.
Mắt ta đỏ bừng, lòng đau nhói, ta hỏi mọi người, đã xảy ra chuyện gì?
Không ai biết, chỉ biết kế mẫu ngã từ bậc đá xuống, ch/ết ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dich-nu-muon-hoa-ly/3.html.]
Cha ta buồn bã than: “Gia môn bất hạnh!” không dám nhìn thẳng vào mắt ta.
Đúng là không may, vì chưa đầy hai năm sau, em trai chưa đến tuổi trưởng thành cũng ch/ết.
Em trai ta mong muốn sở hữu của hồi môn của mẹ, cuối cùng tất cả thuộc về ta.
Không quá lời khi nói rằng tài sản của ta hiện tại còn nhiều hơn cha ruột, tất cả đều là của hồi môn công khai, thuộc tài sản cá nhân của ta.
7
“Hòa ly? Hòa ly với vàng bạc châu báu!” Ta nhấp ngụm trà, làm dịu cổ họng.
Tiểu Đào bĩu môi: “Thật không thể sánh với giang hồ, quang minh lỗi lạc…”
Chưa kịp nói xong, cửa bị đẩy mạnh.
Chưa thấy rõ người, tiếng nói chói tai vang lên: “Nhị thẩm, thẩm muốn ép c.h.ế.t Đại di sao? Đại di khóc sưng cả mắt, đòi rời nhà họ Trần, thẩm thật không thể tha người sao?”
Đại di. Gọi thật thân thiết, không biết mẹ ruột các ngươi biết các ngươi tìm cho nàng một tỷ tỷ như vậy có giận mà đội mồ sống lại không.
Trần Vận Lễ và Trần Vận Nghi là con của đại ca Trần Du, là cặp song sinh.
Mẹ chúng - Tôn thị, là bạn cũ của ta, lớn hơn ta vài tuổi, thường chăm sóc ta như tỷ tỷ ruột, ta rất thân thiết với nàng.
Ta cưới vào nhà họ Trần cũng là do nàng mai mối, nhưng không phải cuộc hôn nhân tốt.
Tôn thị sức khỏe yếu từ nhỏ, sinh con là thử thách sống ch/ết, huống chi là song sinh, Tôn thị bị thương nặng khi sinh.
Khi ta cưới vào nhà họ Trần, Trần Vận Lễ và Trần Vận Nghi đã bốn tuổi, Tôn thị đã kiệt sức, nàng nắm tay ta nói: “Ta không tin ai trong nhà họ Trần, chỉ tin mình muội, tính tình muội ta hiểu rõ, chỉ giao con cho muội ta mới yên tâm. Muội hứa với ta, nhất định chăm sóc Vận Lễ và Vận Nghi đến khi chúng trưởng thành.”
Lời dặn của người sắp ch/ết, ta trang trọng nhận lời, sẽ chăm sóc Vận Lễ và Vận Nghi như con ruột, Tôn thị mới yên tâm nhắm mắt.
Tôn thị qua đời, nhà họ Trần cũng mặc định để Vận Lễ và Vận Nghi sống cùng ta, anh cả Trần Du thường xuyên đi buôn xa, sau khi Tôn thị mất không tái hôn, nên giao hai đứa trẻ cho ta.
Hai năm đầu, Trần Du chuẩn bị thi cử, ở học viện huyện bên, lâu lâu mới về nhà.
Vì vậy ta có nhiều thời gian chăm sóc Vận Lễ và Vận Nghi, lo cho cuộc sống hàng ngày không thiếu thốn, đến khi bọn trẻ năm tuổi, ta mời thầy về dạy, đến bảy tuổi gửi vào trường gia đình họ Trần.
Trần Vận Lễ rất thông minh, nhưng ham chơi, thường bị thầy trách phạt, ta nghiêm khắc với nó, may mắn là nó học tiến bộ, được thầy khen ngợi, bảo rằng nếu tiếp tục thế này, không lâu nữa có thể dự thi đồng sinh.
Cả nhà rất vui, bớt bất mãn với ta vì nghiêm khắc.
Còn Trần Vận Nghi, ta định sau hai năm sẽ mời bà v.ú trong cung ra dạy lễ nghi, giúp nàng có danh tiếng tiểu thư khuê các, sau này gả vào gia đình tốt.