Bạch Tố Liên chậm rãi đi đến trước mặt ta, vẫn là dáng vẻ hào phóng dịu dàng, trong mắt thậm chí còn chứa chút thương hại.
- Triệu tiểu thư, không ngờ cô lại lưu lạc đến mức này, Thượng thư đại nhân cũng có phần không nhớ tình cũ quá đó. Cô cũng đừng trách ta, tầng lớp khác nhau thì vận mệnh đương nhiên cũng khác.
Ta cười với nàng ta:
- Ta không trách cô, ta cảm ơn cô mới đúng.
Nàng ta cong môi mang vẻ đùa cợt nhàn nhạt:
- Cô đã quấn lấy Quân Tử ba năm, hắn chưa bao giờ thích cô một chút nào, nhận đủ sự ghét bỏ và xem thường của hắn, cũng thật là đáng thương. Bây giờ, ta và hắn vài ngày nữa là đại hôn rồi, giờ phút này cô lại nói những lời mạnh miệng này thì có ý nghĩa gì?
Tay ta không dừng công việc lại, cười nhẹ nhàng nói:
- Ta thật sự cảm ơn cô đó, nếu không phải cô náo loạn ra tình cảnh như vậy, ta sẽ không ra khỏi phủ Thượng thư được, cũng sẽ không sống thoải mái vui vẻ được như bây giờ.
Nàng ta nhìn ta chằm chằm một hồi, cười mỉa mai lắc đầu, thất vọng nói:
- Bạch Tố Liên ta sao lại xem một nữ nhân như cô là đối thủ chứ, thật sự là buồn cười lại đáng thương.
Trên mặt nàng ta lộ vẻ thoải mái, lấy một thỏi bạc ra ném lên quầy hàng của ta rồi nhanh chóng rời đi.
Buổi tối ngày trước khi phủ Thượng thư đại hôn, khi ta đi từ trong nhà ra lấy củi thì nhìn thấy Chu Quân Tử.
Hắn im lặng đứng ngoài sân, thân hình như hòa tan trong bóng đêm nhàn nhạt.
Ta nghi ngờ mình bị hoa mắt, muốn tiến lên nhìn cho kỹ, lại thấy hắn đột nhiên xoay người, nhanh chân rời đi.
Ngày đại hôn, ta lại nhìn thấy hắn.
Hắn mặc hỷ bào đỏ chót, hoa lệ lại trang trọng, ngồi trên lưng ngựa cao lớn, oai nghiêm đi ngang qua trước quầy của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/doi-may-anh-hung-qua-duoc-ai-hong-nhan/chuong-16-bien-dong.html.]
Bé gái nhìn đến mức ngây dại:
- Đây là công tử nhà nào vậy, lại giống như tiên giáng trần! Sau này muội cũng có thể gả cho chàng trai như vậy thì tốt rồi.
Lời của “sư phụ”, thân làm “đệ tử” không thể phủ nhận quá mạnh mẽ. Ta mỉm cười tỏ vẻ đồng ý:
- Đúng vậy đúng vậy.
Không lâu sau, việc phòng thủ trong Kinh Thành bỗng nhiên trở nên nghiêm ngặt.
Người đi đường dần dần ít đi, thỉnh thoảng có quan binh võ trang đầy đủ xếp hàng chạy qua, bầu không khí không tên của một cơn mưa gió sắp nổi lên bao phủ tràn đầy.
Một ngày nọ, ông chủ quầy mì nghiêm túc nói với ta:
- Có lẽ triều đình sắp có chuyện lớn xảy ra, khoảng thời gian này các cô đừng ra ngoài nữa, bọn ta cũng về nhà tránh họa đây.
Ta và bé gái nghe lời, bắt đầu đóng quầy không ra ngoài nữa.
Khi năm mới sắp đến, bà nội đột nhiên chợt phát bệnh hôn mê bất tỉnh, bé gái nóng vội đến độ khóc lớn, ta lập tức lấy ngân phiếu ngày đó a di cho ta ra đổi lấy bạc, mời đại phu đến nhà xem nhưng vẫn bó tay không có cách nào.
Ngày đó, có một ông cụ mập mạp mặt mũi hiền lành đến nhà.
Ông ấy ăn mặc sang đẹp, cười híp mắt nói mình là Hà quản gia, nhận lời dặn dò của chủ nhân trong nhà, mời bọn ta đến phủ đón năm mới.
Ta kinh ngạc hỏi:
- Chủ nhân là ai? Sao lại mời ta?
Ông ấy ôn hòa giải thích, nói chủ nhân và ta có tiền duyên, sau này tự sẽ biết được thân phận nhưng tuyệt đối không có ác ý, hơn nữa trong phủ có danh y, có thể giúp đỡ chữa trị cho người bệnh trong nhà.
Ta nghe xong thì lập tức đồng ý, mang theo bé gái và bà nội, lên xe ngựa đi theo.