Gen Z Tại Tu Tiên Giới - Chương 11 : Cảnh giới võ đạo - 12 Châu

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-02 07:52:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 11: Cảnh giới võ đạo - 12 Châu

Không qua bao lâu, Tâm Thạch chợt tiếng rút đao xoang xoảng. Trong mơ hồ, mắt là một biển lửa bập bùng. Tiếng la hét vang vọng khắp nơi, xen lẫn tiếng khằng khặc quái dị của bọn thổ phỉ:

“Chạy, chạy a! Lũ tiện dân!”

“Chết! Tất cả chúng mày đều đáng chết!”

Khung cảnh đổi. Hắn ngay Trần Gia Thôn. Người chen chúc bỏ chạy, mấy trai tráng liều mạng cầm gậy gộc, giáo mác chống trả, mở đường cho già và trẻ nhỏ. Tâm Thạch thì mơ hồ, dường như thể cảm thấy bức thiết hành động.

Bỗng nhiên, từ trong một sân nhà, một tên thổ phỉ lôi xềnh xệch một bé gái. Một lão phu tử run rẩy lao cản, nhưng sức già lực cạn, ông chỉ kịp lảo đảo ngã nhào xuống đất.

Đồng tử Tâm Thạch co rụt . Hắn lao tới, nhưng chân nặng trĩu như rơi vũng bùn. Hắn gào thét, nhưng cổ họng như thứ gì đó nghẹn , khẩu hình tuy mở  nhưng phát nổi  âm thanh. 

Ngay khoảnh khắc , ý chí bùng nổ. Xiềng xích vô hình tan biến. Hắn bật lao tới, miệng gào thét về phía cái Tuyết:

“Tuyết Nhi!!”

Tiếng thét dứt cũng là lúc bật dậy khỏi tấm chiếu. Tim đập dồn dập, n.g.ự.c phập phồng, há miệng thở hồng hộc, trong chốc lát còn hiểu rốt cuộc xảy chuyện gì. Cảm giác trong mơ dường như thật sự dùng hết sức lực.

Bên ngoài cái tiểu nhị đang gõ cửa, là hành động bình thường. Giống dịch vụ gọi điện báo thức ở mấy khách sạn lớn, nhưng thời thì gõ cửa thôi. Thường thì tiểu nhị sẽ phiền khách nhân. qua giờ thìn, cơm sáng cũng chuẩn xong mà khách nhân dậy thì cũng kỳ lạ. ‘

Tay để lên khung cửa kịp gõ thì thấy tiếng hét hoảng loạn trong phòng. 

“Tuyết Nhi ”

Tiểu nhị lập tức cả kinh. Lắng tai thì thấy bên trong la hét nhưng tiếng động chiến đấu. Vì là cái tiểu nhị nên vẫn quyết xông một hai. Mấy đại hiệp đ.á.n.h hư bàn hư ghế xong nhảy cửa sổ trốn thì chịu thiệt là bọn họ. Cái tiểu điếm nhỏ cũng chẳng chịu mấy dày vò.

Vừa đẩy cửa xông . cái tiểu nhị liền thở phào nhẹ nhõm: 

“Phù! Không đ.á.n.h liền a.”

Nhìn kỹ , chỉ thấy một công tử trẻ tuổi đầu tóc rối bù vì ngủ dậy, hai thiếu niên bên cạnh còn ngơ ngác, tiếng hét bừng tỉnh. Tâm Thạch vẫn thẫn thờ, như hồn. 

Tiểu nhị nhớ cái tên mà Tâm Thạch gọi, trong lòng động, khẽ lắc đầu:

“Tình là gì a? Khiến tan nát cõi lòng? “

Hắn gần Tâm Thạch, vỗ vỗ vai

“Công tử ca cũng là tuấn tú. Tiếc chi mấy cái nữ nhân phụ lòng? Chỉ nam nhân mới là nam nhân chỗ dựa” - Vừa , tên tiểu nhị còn nháy nháy mắt. 

Tâm Thạch liền rùng bừng tỉnh. Cơn ớn lạnh theo cái vỗ vai chạy dọc sống lưng. Hắn hất tay tên tiểu nhị, bất giác che n.g.ự.c

Tên tiểu nhị thấy chỉ hứ lạnh một tiếng, bèn

“ Mà thôi, cơm canh chuẩn xong. Khách nhân dùng bữa ngay ?” 

Tâm Thạch chỉ gật gật đầu, phất tay tiễn cái tiệu nhị khỏi phòng. Vừa khỏi phòng, cái tiểu nhị hừ lạnh một tiếng đanh đá : 

“Hứ! Thứ hưởng thụ! ”

Dù là ngoài phòng, nhưng Tâm Thạch vẫn rõ mồn một. Lúc lấy sự tỉnh táo. Hắn trả một câu :

 “Lẽo cái!! “

Nghĩ cảnh tượng còn đáng sợ hơn cơn ác mộng gặp trong mơ. Cu Tí, cu Sưu thì dụi dụi mắt hỏi. 

“Có chuyện gì a Thạch ca?” 

Tâm Thạch lắc lắc đầu, giải thích. Cả ba đợi cơm dọn lên, dùng bữa Tâm Thạch nhắc nhắc mấy cái vấn đề dặn hôm qua. Nói xong, móc từ trong quần cái túi tiền. Nhìn Tâm Thạch lấy túi tiền từ nơi nhạy cảm, hai cái thiếu niên bụm miệng mà . Tâm Thạch chỉ khặc đáp lấy hai mươi quan tiền chia mỗi đứa một nửa, dặn dò : 

“Chuyện chúng bán lợn hẳn tai mắt bọn thổ phỉ trong thành phát hiện. Cho nên vẫn là mua cái đấu lạp che mặt . Đừng tiếc tiền, thiếu ca cho thêm.”

Nghe , hai cái thiếu niên gật gật đầu. Bắt chước Tâm Thạch, chọn cái khe trong quần mà để tiền. Hai cu chào Tâm Thạch xuống lầu việc giao. Tâm Thạch thấy liền gật gật đầu hài lòng.

“Trẻ nhỏ dễ dạy” 

Hít sâu một , dậy, từ cửa sổ ngoài thành thị. Con đường đầy ắp dòng qua . Tiếng rao hàng dần dần tràn trong lỗ tai. Tâm Thạch trong lòng quyết tâm sẽ để giấc mơ trở thành hiện thực. 

Chuyện cùng hai thiếu niên cần tiên là dò hỏi tin tức.

hôm qua binh lính tới Trần Gia Thôn? Là ai báo quan?

Ngoài , cũng cần xem rõ các thế lực trong Cổ Lư Thành: bang phái, luật lệ cho đến chính quyền cai quản.

Từ lúc xuyên qua đến nay, chỉ mù mờ mà hành động theo phán đoán. Lần xem như một phen mở mắt : 

 “Cũng giống như cái gọi là khảo sát thị trường ” - Tâm Thạch nghĩ nghĩ.

Đi đường sá nhộn nhịp, còn cúi đầu né tránh như . Vốn dĩ chẳng kiêng kị; gặp cần tránh thì tránh, còn cứ thong dong. Sau một phen c.h.é.m giết, trong lòng cũng cảm thấy thêm mấy phần dũng khí.

Được quan sát kĩ, thấy văn hóa nơi đây quá khác biệt với tưởng tượng của về một thế giới cổ đại. Phong cách ăn mặc đủ loại: thô sơ mộc mạc, kẻ vận trường bào, kẻ mặc áo ngũ đơn sắc hoa văn. 

Tâm Thạch cũng chẳng để tâm nhiều. Hắn vốn giỏi trưng diện, chỉ mau chóng thành những việc cần

Hôm nay mang theo cung tên, mà gửi cho điếm chưởng quỹ cất giữ. Cung tên tuy dị bảo gì, nhưng với nông phu thợ săn thì là vật quý, coi như thế chấp vì vẫn còn nợ tiền trọ. Huống chi, trong thành chắc đồng bọn thổ phỉ. Nhỡ kẻ nhận vũ khí vốn thuộc về chúng, thì đúng là phiền phức nhỏ.

Ở thành thị, cung tên vốn cấm, đao kiếm cũng thể mang theo để phòng , chỉ là dùng vải bọc kín. 

“Nghe trong thành cũng mấy đại hiệp kéo lôi đài tỷ võ . Cả phong vân bảng nữa! “ - Tâm Thạch nghĩ nghĩ trong lòng.

Đi ngang một gian hàng bán nón lá, Tâm Thạch bất giác nhớ về Trần Gia Thôn. Thứ mà dân làng vốn rẻ mạc, chẳng đáng bao nhiêu; mà bây giờ, bỏ tiền mua để che giấu phận. Nón lá thêm miếng vải buông xuống thì gọi là đấu lạp. Đổi cái tên thôi mà giá dắt gấp đôi, kỳ kèo mặc cả mãi mới xuống còn năm mươi đồng.

Đội đấu lạp lên đầu, trong lòng thấy thêm mấy cảm giác an .

Bước qua mấy con phố, Tâm Thạch thấy mấy cái nam tử cao to canh. Không quân phục, đơn giản là bang chúng của bang phái nào đó thôi. Cũng tu vi trong nên Tâm Thạch đành né

Rút kinh nghiệm tiền . Tâm Thạch tham rẻ mà mua sách lề đường. Hắn ghé hẳn mấy cửa tiệm mua bút ký với thư tịch chính cống, ấn phẩm. Đa phần là một ít ký sự, luật pháp. Cũng sách về cảnh giới luyện võ mà mong cầu bấy lâu. Ký sự về giang hồ luật pháp cũng là sách bán chạy nhưng rẻ. Cả bộ bay của Tâm Thạch một lượng rưỡi. Hắn trề môi ghét bỏ: 

“Ai nghèo học thì văn ?”

Ôm mớ thư tịch về khách điếm. Tâm Thạch lâp tức phòng lật thư tịch tìm hiểu. Chữ nghĩa đủ, nhưng mấy cái cần thiết để thường dân cần cũng dùng những chữ quá phức tạp nên Tâm Thạch chỉ cần nhặt nhạnh vài câu chữ. Dùng đầu suy đoán ngữ cảnh cũng là hiểu vài thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/gen-z-tai-tu-tien-gioi/chuong-11-canh-gioi-vo-dao-12-chau.html.]

Cũng đừng trách quyển ký sự giang hồ . Không cần giải thích cái gì là luật pháp đặt cho kẻ mạnh thống trị kẻ yếu. Đơn giản là thích, cần lực lượng nhưng cũng tò mò. Để mạnh như Dần Cửu đội trưởng đội hộ vệ mạnh cỡ nào? 

Mò mẫm lúc lâu cùng đoán ngữ cảnh. Tâm Thạch thể hiểu thế giới cái gì gọi là tiên thiên hậu thiên võ giả giống truyện tranh mạng ở kiếp . Chỉ đạo lý đơn thuần, võ kỹ là kỹ thuật hạ gục địch thủ một cách nhanh nhất với cái giá trả thấp nhất. Võ giả đạt lợi thế trong chiến đấu nhờ công pháp, võ kỹ, kinh nghiệm cùng “Cảnh giới” .

, đúng  là cảnh giới phân chia. Võ công ở đây giống như phương pháp rèn luyện thể hơn. Không tập dưỡng sinh, mà là luyện thể thật sự. Hiện chỉ phân biệt một cảnh giới đầu tiên. Gồm : 

Luyện thể : Cửu luyện 

Luyện kình : Chia nội ngoại kình. 

Cũng thư tịch chỉ bấy nhiêu, nhưng là học chữ nhiều. Chỉ hiểu sơ phần [Cửu luyện] . Cửu luyện như tên, chia chín phần rèn luyện. Hiện Tâm Thạch chỉ sáu luyện đầu, gồm : 

Luyện bì

Luyện cơ

Luyện Gân

Luyện Cốt

Còn tiếp nhưng chịu . “Đọc nổi a.”

chú ý , hai luyện đầu chẳng khác mấy với tập gym của kiếp

“Chỉ là hai luyện , thế nào để luyện cốt ?”

Đọc đến cuối sách, mặt tối sầm .

“Mấy cái cục cưng !! Ai cổ đại ăn ?”

Ở phần cuối, chẳng tổng kết gì cao siêu, mà là mấy dòng… “quảng cáo”. Đại khái học võ thì tới võ quán của các gia tộc đăng ký tuyển sinh.

“Đù ngựa!” – Tâm Thạch chỉ cảm khái. Rồi tự nhủ:

“Cũng thôi a. Người cũng . Đâu ai cũng chỉ c.h.é.m chém g.i.ế.c giết. Có lẽ cũng nên bớt khinh thường cái thế giới .”

Thu suy nghĩ, Tâm Thạch đổi sách, xem tới luật pháp. Hắn cũng việc gì trái lương tâm. là cái Gen Z, tư duy ngược. Luật lệ là để khác tuân theo, cũng là để lợi dụng. Bộ máy chính quyền cũng phức tạp. là Tâm Thạch xong khỏi thở dài : 

“Cũng là trách, Ngu Quốc chia 12 châu, gồm : 

Đỗ Động Châu

 

Ngô Xá Châu

 

Bố Hải Châu

 

Đường Lâm Châu

 

Phong Châu

 

Tam Đái Châu

 

Tây Phù Châu

 

Cảm Ứng Châu

 

Vạn Xuân Châu

 

Thái Bình Châu

 

Hoa Lư Châu

Hồng Châu

 Mỗi châu năm sáu huyện. Huyện nghĩa Hoài thuộc Châu Tam Đái. Có ghi chép Huyện Nghĩa hoài gồm Thanh Trúc Sơn rộng ba nghìn dặm vuông. Tính tổng Ngu Quốc rộng lớn. Luật vua thua lệ làng, cũng quản nhiều nơi thổ phỉ hoành hành.”

 

Lưu ý của tác giả

Tác phẩm là sáng tác hư cấu, nhằm tái hiện phản ánh chính xác lịch sử Việt Nam.

Các địa danh, nhân vật, sự kiện xuất hiện trong truyện lấy cảm hứng từ văn hóa, lịch sử và hư cấu và biến thể cho phù hợp với bối cảnh tiên hiệp - giả tưởng.

, xin quý độc giả vui lòng đối chiếu, so sánh coi đây là tài liệu lịch sử.

Truyện xin phép tiếp tục.

Nghĩ đến đây, Tâm Thạch khỏi miên man. 

“Rồi tới mới tu tiên a?” 

 

Loading...