Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

GIA TÀI CỦA DÌ LỆ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:04:41
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi mở đoạn tin nhắn của họ ra xem, hóa ra hai người đã bắt đầu liên lạc từ tháng trước.

Chị họ đang than thở với dì rằng mình sống ở nước ngoài khổ lắm. Chồng chị ta là người Ấn Độ, đã cưới đến ba vợ. Chị bị nhốt trong nhà, chỉ lo nấu ăn, giặt đồ, sinh con.

Kết quả vì làm việc quá sức, thai còn bị s*ảy. Chồng không những không thương mà còn đánh chị một trận.

Chị chỉ có thể lén nhắn tin với dì khi chồng ngủ. Chị cầu xin dì cứu mình khỏi "biển khổ".

Ban đầu dì còn cứng rắn không muốn để ý, nhưng dù sao cũng là con ruột sao dì có thể cứng rắn mãi được.

Dì bảo chị hãy về nước, tài sản dì sẽ để lại hết cho chị. Có tiền rồi thì chồng chị chắc cũng không dám làm gì.

Nhưng cái khó là tôi và em họ vẫn đang chăm sóc dì. Nếu dì thay đổi di chúc, chắc chắn cậu mợ sẽ không hài lòng, mà họ hàng cũng sẽ xì xào bàn tán.

[Vậy giờ làm sao hả mẹ? Mẹ không thể mặc kệ con chứ, con là con gái ruột của mẹ mà!]

[Còn một cách nữa.] – dì nhắn lại cho chị họ.

[Nếu tụi nó chec thì tốt rồi.]

Nhìn dòng chữ đó, tim tôi như thắt lại.

Dì nhỏ… thực sự có ý định giec chúng tôi sao?

Tôi bắt đầu hồi tưởng lại những chi tiết kiếp trước.

Khi ấy tôi rất bận, chẳng bao giờ để ý dì đang gọi cho ai. Cũng không để tâm việc mỗi lần tôi về đến nhà, dì đều lén cúp máy một cách chột dạ.

Chẳng lẽ… khi đó dì đã âm thầm tính kế hại tôi rồi sao?

Tiếng chuông lại vang lên, lần này là điện thoại của tôi. Tôi nhấc máy, là em họ gọi đến.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

“Chị ơi! Dì điên rồi! Bả châm lửa đốt nhà luôn rồi!!”

07.

Lúc tôi chạy đến nơi thì ngọn lửa đã được khống chế nhưng khói vẫn còn dày đặc, mùi khét lan khắp xung quanh.

Cả khuôn mặt em họ tôi đen thui vì bị ám khói vẫn đang ngơ ngác nhìn lên lầu.

Tôi vỗ vai nó: “Dì đâu? Sao chỉ có mỗi mình em vậy?”

Nhưng dường như nó bị dọa cho hoảng sợ, chỉ biết nhào đến ôm chặt lấy tôi khóc như mưa.

“Dì… dì nói muốn ăn bánh dứa gì đó... Em không chịu đi mua, dì liền dọa sẽ đốt nhà…Em tưởng dì chỉ dọa thôi… ai ngờ… ai ngờ dì làm thật!”

Tôi đang dỗ dành em họ thì chợt liếc sang xe cứu thương bên cạnh thấy có một thân người bị cháy đen đang được đưa lên cáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/gia-tai-cua-di-le/chuong-5.html.]

Nếu không nhờ chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay bà ấy, tôi e rằng mình đã không nhận ra đó là dì của tôi.

Dì bị bỏng nặng toàn thân, không thể nói ra lời,

chỉ có thể phát ra những tiếng “a a” rên rỉ.

Sau khi tìm hiểu, tôi mới biết khi lửa mới bắt đầu bùng lên em họ từng muốn kéo dì ra khỏi nhà. Nhưng dì cứ nhất quyết không chịu đi, cuối cùng em họ đành bỏ mặc bà mà chạy ra ngoài.

Tôi nhìn người dì giờ đây được bọc kín như xác ướp, trong lòng chỉ thấy buồn cười xen lẫn lạnh lẽo.

Kiếp trước dì cũng thế, khi thấy lửa chưa to nên cố tình trì hoãn không chịu đi, cho đến khi xà nhà bị cháy đen mới chịu để tôi cõng ra ngoài.

Kết quả là suốt đường chạy, tôi cố gắng che chắn cho bà, bản thân thì bị bỏng da, khói hun làm khàn cả giọng.

Kiếp này… dì chắc không ngờ được, em họ tôi không ngu ngốc như tôi đời trước, con bé không để bản thân bị dì lợi dụng mà đã chạy thoát trước.

Cậu tôi mắng em họ một trận dữ dội: “Đã nói không nên để cái đứa lười biếng như mày trông nom, giờ mày làm hại dì mày ra thế này!”

Nhưng mợ tôi trước đó đã nghe em họ kể dì khó tính cỡ nào nên giờ lập tức bước ra bảo vệ con gái.

“Ông lúc nào cũng bênh em gái ông.” – mợ tức đến run cả người.

“Con gái đã nói là dì ấy không chịu ra ngoài, chẳng lẽ bắt nó ở lại chec chung chắc?”

Hai người bắt đầu cãi nhau kịch liệt. Em họ thì cúi gằm đầu, vừa khóc vừa nức nở.

Tôi lạnh mặt, đưa điện thoại của dì cho cậu tôi.

Dì thấy thế, lập tức giật giật người, như bị kích động.

Tôi cố tình mở phần tin nhắn giữa dì và chị họ cho họ xem, sắc mặt cậu và mợ lập tức thay đổi, từ sững sờ chuyển sang phẫn nộ.

“Giỏi lắm, mày giỏi lắm Cao Xuân Phương!” – giọng mợ tôi trở nên sắc lẹm, chỉ tay về phía dì đang nằm trên giường bệnh.

“Con gái tao dù sao cũng đã chăm sóc mày một thời gian, mày lại còn định hại nó à?!”

Ngay cả cậu tôi cũng không thể nhẫn nhịn nữa, mặt đầy thất vọng: “Không ngờ mày lại tính toán cả người thân. Thôi thì để con gái ruột mày về chăm mày đi. Từ nay tao xem như không có đứa em gái này nữa!”

Dì kích động định nói gì đó, nhưng cổ họng đã bị cháy khét vì khói không thể thốt nên lời.

Bà chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn tôi, còn tôi thì dời mắt đi chỗ khác, lặng lẽ rời khỏi đó cùng cậu và mợ.

Bà đã không coi trọng tình thân, thì tôi hà tất gì phải làm kẻ ngốc nữa?

Sau đó, tôi nghe nói chị họ đã trở về nước. Cô ta đến bệnh viện thăm dì, nhưng việc đầu tiên không phải hỏi han tình trạng của dì, mà là: “Mẹ à, mẹ còn bao nhiêu tài sản đứng tên mẹ vậy?”

Dì tức đến mức ngất xỉu, phải đưa vào ICU lần nữa.

 

Loading...