Giữ lấy phút cuối của mùa hạ - Chương 14.2: Xoa đầu
Cập nhật lúc: 2025-06-09 17:04:25
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiều hôm đó tan buổi tự học, Kỳ Dực vẫn không có ý định về, còn cúi mặt giải các bài tập.
Phương Chỉ Hạ chần chừ một lúc, cũng không như hôm qua vội vã rời đi, mà ở chỗ ngồi đưa túi xách lên xếp đi xếp lại nửa ngày, rồi lại lấy điện thoại ra, đặt vào hộc bàn, lướt tin nhắn nhóm.
Cô đang chăm chú thì ánh sáng trước mặt bị một cái bóng che mất, thoang thoảng mùi nước giặt quen thuộc.
Phương Chỉ Hạ ngẩng đầu, trong lớp đã chỉ còn mỗi cô và Kỳ Dực, cậu ta trông vẫn còn cau có, đứng trước bàn cô.
Hai người không nói gì.
Có lẽ im lặng khá lâu, Kỳ Dực mới mím môi, rất ngượng nghịu lên tiếng:
“…À này.”
“Tối nay mình đi xe buýt hay xe trường?”
Hả?
Phương Chỉ Hạ cảm giác tim như bị một sợi dây vô hình kéo nhè nhẹ.
Cô cố gắng kìm nụ cười có thể thoáng lên khóe môi, nhìn vào đôi mắt long lanh và sống mũi cao vút của cậu, hai giây sau mới bình thản đáp:
“Đi buýt đi, tớ muốn ăn bánh trứng.”
Nói xong, sợ mình không kiềm được biểu cảm, cô không nhìn mặt Kỳ Dực nữa, quay người, kéo khóa túi xách, giả vờ kiểm tra xem có quên đồ gì không.
Cô không biết là, ở chỗ cô không nhìn thấy, miệng Kỳ Dực đã nhếch lên một nửa nụ cười.
Hai người bước song song ra khỏi lớp, Kỳ Dực rõ ràng lịch sự và hòa nhã hơn bình thường rất nhiều.
Bóng đêm đã xuống, sắp vào thu, gió ven đường chuyển sang làn gió se lạnh, đèn đường phía trên tỏa ánh sáng ấm áp.
Kỳ Dực chậm bước, đi sát phía sau Phương Chỉ Hạ, giơ tay nhấc quai túi xách cô lên:
“Nặng không? Để tớ mang cho.”
Nói rồi, cậu định gỡ túi xách cô xuống.
“Không nặng.” Phương Chỉ Hạ tự mang lại, “Cậu mang túi của tớ, túi của mình cậu tính sao?”
Kỳ Dực mỉm môi, giọng đã lộ rõ vẻ thoải mái và phấn khởi:
“Tớ mang hai túi cũng được.”
Phương Chỉ Hạ lắc đầu:
“Mang hai túi trông xấu chết, người khác không biết còn tưởng tớ bắt nạt cậu.”
Kỳ Dực kiên định:
“Không sao, dù có bạn nào quen nhìn thấy cũng chỉ khen tớ ga-lăng.”
Phương Chỉ Hạ bĩu môi, không nhịn được mà lôi chuyện cũ ra:
“Nếu có ai ga-lăng thật, thì sẽ không ném áo ướt vào mặt tớ chứ.”
Kỳ Dực im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Thật ra, hôm đó tớ không cố ý ném áo vào mặt cậu.”
Phương Chỉ Hạ lúc này tâm trạng cũng khá tốt, nheo mắt:
“Cho cậu một cơ hội giải thích, xem cậu bịa ra lý do gì.”
Kỳ Dực đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai, thở nhẹ một tiếng, thì thầm:
“Hôm đó tớ định cho cậu mượn áo.”
Cậu ngập ngừng, vuốt tai:
Trà Đá Dịch Quán
“Hôm đó cậu mặc áo hai dây cổ hơi sâu, tớ…”
Kỳ Dực hai má bất chợt nóng bừng, lời không nói tiếp, cúi đầu bước đi.
Phương Chỉ Hạ hồi tưởng khung cảnh hôm đó, trong đầu chợt lóe lên chấm than to:
“A, ra là cậu thấy chứ gì!”
Kỳ Dực mím môi, vẫn không lên tiếng.
Phương Chỉ Hạ dừng bước, mặt hơi đỏ, hiếm khi thấy mình xấu hổ đến vậy, ngay chỗ đó nhảy mấy bước nhỏ, rồi vừa đi vừa khuỷu tay huých vào cậu:
“Không được, cậu không được thấy cái gì hết!”
Giọng cô đã hơi đe dọa:
“Dù có nhìn thấy cũng phải quên đi, bây giờ quên, ngay lập tức quên, xóa sạch ký ức!”
Qua ba giây, Phương Chỉ Hạ liếc cậu, hỏi xác nhận:
“Quên chưa?”
Kỳ Dực ngoan ngoãn gật đầu:
“Quên rồi.”
Giữa hai người nói chuyện kiểu này còn lúng túng hơn đánh nhau, chặng đường còn lại mấy chục mét, họ lại không nói với nhau câu nào, cúi gằm mặt bước đi, như thể dưới chân có kho báu chờ nhặt vậy.
Kỳ Dực vốn dự định trêu chọc hay an ủi cô vài câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/giu-lay-phut-cuoi-cua-mua-ha/chuong-14-2-xoa-dau.html.]
“Không sao, trong nhà tớ còn giữ mấy bức ảnh thời nhỏ cởi trần nằm ườn ngoài hè bán đồ nữa kìa.”
Nhưng lời đến miệng, lần này lại không biết sao không thốt ra được.
Cậu chợt nhớ ra một chuyện khác, khéo léo đổi đề tài, lên tiếng bình tĩnh:
“Cậu với Từ Mục Phi giờ quan hệ thế nào rồi?”
Phương Chỉ Hạ đáp:
“Cũng không đến nỗi, hai đứa xem cùng một bộ anime, cậu ta ở tạp hóa còn giúp tớ thanh toán, lần sau tớ tìm cơ hội mời lại.”
“Bộ anime gì?”
“Dr. Stone.”
Kỳ Dực nghiêng đầu nhìn cô, cau mày:
“Không phải bộ đó chúng ta xem chung mùa đông trước sao?”
Phương Chỉ Hạ:
“Ừ, chính là bộ đó.”
Kỳ Dực khẽ cười khẩy, nghiêm trang nói:
“Vậy lần sau tớ sẽ mua nước cho cậu.”
Phương Chỉ Hạ nhướn mày:
“Cậu không ghét cậu ta sao?”
Kỳ Dực suy nghĩ:
“Giờ thì cũng tạm ổn, không ghét nữa. Cậu ta chơi bóng rổ cũng khá đấy.”
Phương Chỉ Hạ:
“Vậy quan hệ hai cậu ổn chứ?”
Kỳ Dực cau mày:
“Còn lâu mới ổn.”
Phương Chỉ Hạ mỉm cười:
“Dù sao cũng không thể tốt bằng quan hệ của tụi mình!”
Kỳ Dực “ừ” một tiếng, tâm trạng rất tốt ngước đầu ngắm bầu trời đêm.
Bỗng cậu cảm thấy hôm nay mặt trăng cũng sáng hơn hôm qua, bước chân cũng nhẹ tênh, chắc là do đôi giày mới quá êm ái rồi.
Đến con phố ăn vặt, Phương Chỉ Hạ đảo mắt rồi lại dừng chân trước quán xiên chiên trông không mấy sạch sẽ.
Cô đứng trầm ngâm, nhìn những xiên cá viên chiên giòn rụm trên tay bạn, lẩm bẩm:
“Làm sao đây, tớ lại muốn ăn xiên bẩn rồi.”
“Nhưng cái quán này dầu trong thùng cũng đen sì, thùng đựng đồ ăn lại không đậy nắp…”
Kỳ Dực gần như không do dự, kéo cánh tay cô tiến thẳng vào hàng:
“Thế thì ăn xiên bẩn.”
Phương Chỉ Hạ đứng bên cậu, ngẩng đầu ngạc nhiên:
“Sao cậu không thấy bẩn à?”
Kỳ Dực nhìn quầy hàng trước mặt, ngay lập tức rút mắt, nhắm tịt mắt, hít một hơi sâu, hùng hồn nói:
“Bao nhiêu người đều ăn rồi, chắc không sao. Cậu còn muốn ăn gì, lát nữa cùng nhau ăn hết luôn.”
“?”
Phương Chỉ Hạ chớp mắt nhìn cậu một hồi rồi bất giác cười lên.
Kỳ Dực cúi đầu nhìn cô, thắc mắc hỏi:
“Cậu cười gì?”
Phương Chỉ Hạ cười cong khóe mắt, ánh nhìn dừng ở mặt cậu vài giây, rồi nhón chân, chẳng báo trước giơ tay xoa đầu cậu một cái, giọng nhẹ như dỗ dành chú chó con:
“Hôm nay cậu nghe lời quá.”
“……”
Kỳ Dực bị cô xoa cho tóc rối tung, cau mặt ngoảnh đi.
Cậu vụng về vuốt lại mái tóc, lúc bàn tay ấy chạm lên, đỉnh đầu vẫn vương mùi nước giặt dịu nhẹ của cô, nhột nhột, không hiểu sao còn có cảm giác tê tê.
Giọng cô khi nói câu đó cũng thật mềm mại, dịu dàng.
Kỳ Dực xoay người lại nhìn cô.
Thấy con gái bên cạnh ánh mắt long lanh, n.g.ự.c cậu như hụt mất một nhịp, giọng khàn khàn nghiêm nghị:
“…Đừng có xoa đầu tớ ở ngoài đường như vậy.”
Phương Chỉ Hạ vẫn tủm tỉm cười, khoanh tay nhíu mày đáp:
“Không xoa ngoài đường thì xoa trong nhà được không?”