Giữ lấy phút cuối của mùa hạ - Chương 17.1: Có điều gì đó không đúng
Cập nhật lúc: 2025-06-16 13:25:40
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tự mình vớt thì tự mình ăn! Tự lực cánh sinh, no ấm đủ đầy.”
Vương Trạch bực bội gắp cho mình một đĩa đầy ắp sách bò, ăn một hơi như húp mì, ăn cho đã thèm.
Đợi tất cả các món gần như đã chín hết, Ngô Bách Hào lại đi gọi thêm một bình nước mơ. Nồi lẩu ở giữa bàn được chỉnh về lửa nhỏ, sôi lục bục. Bốn người ngồi quanh bàn, vừa uống nước vừa tán gẫu.
Trà Đá Dịch Quán
Ngô Bách Hào là người mở lời trước: “Tớ nghe bạn học nói, đám người bên trường Bát Trung không dễ chọc đâu, ý thức kém, đạo đức thi đấu cũng tệ. Ngày mai các cậu đấu trận đầu tiên với tụi nó, cẩn thận một chút.”
Vương Trạch phụ họa: “Tớ biết. Trường tụi nó nằm ở vị trí xa xôi, hồi cấp hai tớ từng đi ngang qua cổng trường một lần, nhìn chẳng khác gì cái xóm đầu gấu, toàn yêu ma quỷ quái.”
Cậu cầm đũa quấy trong nồi lẩu mấy cái, xem còn sót món nào không, khí thế nói: “Nhưng cũng chẳng có gì phải sợ. Trận đấu chính quy, lại tổ chức ở nhà thi đấu thành phố, có thầy cô, có trọng tài, gan tụi nó có lớn cũng không dám làm gì đâu!”
Phương Chỉ Hạ: “Chuyện đó chưa chắc đâu.”
Vương Trạch cười cười: “Cho dù tụi nó thật sự có giở trò gì cũng không sao, chẳng phải còn có tớ, có anh Dực, Từ Mục Phi chắc chắn cũng không phải tay vừa. Đừng nói là đánh bóng, ngay cả đánh nhau cũng không chịu thiệt đâu.”
Người bị gọi tên – Kỳ Dực – tựa lưng vào ghế, chậm rãi mở miệng: “Đừng. Xã hội pháp trị mà, tớ là học sinh chất lượng cao, chỉ muốn đánh bóng, không hứng thú đánh nhau.”
Vương Trạch phất tay: “Ôi dào, ai chả là học sinh chất lượng cao. Yên tâm đi Dực ca, người không phạm ta, ta không phạm người. Cho dù có phải đánh nhau thì nguyên tắc cũng là đánh không lại thì chạy.”
Phương Chỉ Hạ lắc đầu, đánh giá: “Cái này tớ tin, nhưng đừng có bán đứng Kỳ Dực nữa là được.”
Đầu óc Vương Trạch đã quên sạch chuyện năm xưa bán đứng bạn bè ở cửa tiệm tạp hóa nhỏ, giờ thì vỗ n.g.ự.c hùng hồn tuyên bố: “Tớ – Vương Trạch – từ khi sinh ra đã không biết làm chuyện phản bội bạn bè là gì! Đừng nói là ngoài đời bán đứng bạn, đến cả chơi PUBG bốn người cũng chưa từng bán mấy cậu!”
Kỳ Dực thì tất nhiên vẫn nhớ chuyện cũ về mấy tấm thẻ Thủy Hử năm đó, khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Phương Chỉ Hạ.
Hai người đồng thời cất lời, giọng điệu đều đều, nghe cứ như đang châm chọc: “Ừm, tin rồi.”
Vương Trạch: “…”
Cậu im lặng hai giây, bất mãn nói: “Hai người dạo này thật sự ngày càng giống nhau rồi. Vừa nãy còn trao đổi ánh mắt gì đó nữa. Ai ya, chiếc thuyền hữu nghị của bốn người chúng ta, càng ngày càng nghiêng bên rồi. Cứ thế này mãi, sớm muộn gì hai người cũng bỏ rơi tụi tớ thôi!”
Ngô Bách Hào cũng không nhịn được lắc đầu.
Cậu bạn ngây thơ Vương Trạch à, không nhìn ra được sao? Cái “thuyền hữu nghị” của bọn họ từ tám trăm năm trước đã bắt đầu lệch hướng rồi.
Phương Chỉ Hạ ngẩng đầu, dứt khoát đảm bảo: “Không thể nào, yên tâm đi, đại ca của cậu mãi mãi là đại ca của cậu.”
---
Ăn lẩu xong, cả bốn người như thường lệ cùng nhau về khu chung cư.
Vương Trạch và Ngô Bách Hào rẽ sang một hướng khác, trên đường chỉ còn lại Phương Chỉ Hạ và Kỳ Dực.
Khí hậu của Đồng An có một ưu điểm lớn là bốn mùa rõ rệt. Cuối tháng chín, lá cây bên đường đã ngả vàng, gió thổi qua xào xạc, từng chiếc lá lần lượt rơi xuống đất.
Phương Chỉ Hạ dừng lại bên một cây bạch quả, kiễng chân hái một chiếc lá vàng tươi, cầm phần cuống đưa cho người bên cạnh xem: “Chiếc lá bạch quả này trông đúng chuẩn luôn.”
Kỳ Dực liếc nhìn: “Vì nó chính là lá bạch quả.”
Phương Chỉ Hạ bật cười, đưa chiếc lá cho cậu: “Vậy thì tặng cậu, chúc cậu mai thi đấu thuận lợi, vào được vòng chung kết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/giu-lay-phut-cuoi-cua-mua-ha/chuong-17-1-co-dieu-gi-do-khong-dung.html.]
“Chuyện này không cần chúc cũng được.”
Tuy nói vậy, Kỳ Dực vẫn nhận lấy, dùng hai ngón tay xoay nhẹ chiếc lá như chơi chong chóng.
“Ngày mai cậu thật sự không đến xem được à? Buổi chiều thì sao?”
Phương Chỉ Hạ nói: “Chiều ba giờ là trận đấu rồi, tớ chắc chắn không về kịp.”
Cô giơ tay lên, vỗ mạnh vai Kỳ Dực: “Nhưng trận chung kết ngày kia thì nhất định tớ sẽ đi xem! Còn phải đi cùng Lâm Ngôn Tâm, xong rồi tụi tớ sẽ đi xem triển lãm tranh ở viện mỹ thuật gần đó nữa!”
Kỳ Dực cúi đầu đi tiếp, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, đột nhiên quay sang nhìn cô, như vừa chợt hiểu ra: “Cho nên… không phải cậu muốn đi xem tớ thi đấu, mà là bạn cùng bàn của cậu muốn đi xem?”
Phương Chỉ Hạ gật đầu: “Ừ, cuối tuần ba mẹ cậu ấy thường không cho ra ngoài, lần này hiếm hoi lắm mới được tính là hoạt động do trường tổ chức.”
“…Ờ.”
Kỳ Dực khẽ mím môi, không nói gì thêm.
Nửa chặng đường còn lại, cậu có hơi trầm mặc, cho đến khi về đến nhà, vào phòng, thấy hàng giày bóng rổ sát tường và quả bóng nằm ở góc phòng, tâm trạng mới dần phấn chấn trở lại.
Kỳ Dực cầm quả bóng lên, dùng ngón trỏ xoay một vòng rồi lại đặt xuống.
Cậu vừa rồi bị sao vậy chứ, thi đấu vốn là vì bản thân và đội bóng, đâu phải thi cho ai xem.
Hồi cấp hai thi đấu, Phương Chỉ Hạ cũng đâu có mấy lần đi xem, trừ khi bị gọi làm khán giả, thì mới miễn cưỡng đến coi.
Có cô xem hay không xem thì cũng như nhau thôi.
Kỳ Dực rất nhanh điều chỉnh lại tinh thần và trạng thái, ngồi vào bàn học, bật một video trận đấu NBA lên xem.
Chưa được bao lâu, Tống Uyển Thanh đẩy cửa bước vào.
“Ôi trời, người toàn mùi lẩu, vừa nãy đi ăn với bạn à?”
Kỳ Dực tạm dừng video, quay lại: “Dạ, đi với Phương Chỉ Hạ, còn có A Trạch với A Hào nữa.”
Tống Uyển Thanh: “Ngày mai là Tết Trung thu, con muốn ăn gì không?”
Bà hơi mất tự nhiên vén tóc, giọng mang chút thăm dò: “À đúng rồi, nếu ăn ở nhà thì hai mẹ con có hơi vắng vẻ, mẹ mời bạn đến ăn cơm cùng không sao chứ?”
Kỳ Dực dừng một chút, nhắc: “Hai ngày tới con phải thi đấu đấy, mẹ quên rồi à?”
Tống Uyển Thanh đập trán: “Ôi đúng rồi, con nhắc mẹ mấy hôm trước rồi mà, mẹ đúng là đầu óc lẩm cẩm quá. Con cứ đi thi đấu đi, mà sao ban tổ chức lại chọn đúng vào dịp lễ truyền thống thế này chứ…”
Kỳ Dực hỏi: “Mẹ có đi xem không? Ghế dành cho người thân còn trống đấy.”
Tống Uyển Thanh mỉm cười: “Hai ngày tới à… mẹ hẹn người ta rồi. Con cứ thi đấu cho tốt, cố gắng mang thêm chiếc cúp về nhé.”
Nói xong, bà đóng cửa phòng lại rồi đi ra ngoài.
Kỳ Dực khó hiểu gãi đầu.
Cậu không nghĩ thêm gì nữa, tiếp tục xem video trận đấu.