Họa Ái - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-09-23 15:49:38
Lượt xem: 7

Mối tình Diệp Đàm vứt xuống đáy hồ, nghĩ, đau, yêu, ...

 

Một tiếng "soạt", Diệp Đàm từ nước trồi lên, mang đến âm vang đầy sức sống cho bể bơi yên tĩnh một bóng .

 

Diệp Đàm vuốt mặt, bơi đến tựa cạnh bể bơi, khỏi nước.

 

Đây là một phòng gym mới mở gần chỗ ở, bên trong một bể bơi.

 

Diệp Đàm ít khi ngoài, thiếu vận động, cảm thấy sức khỏe ngày càng tệ nên dùng tiền bán tranh để mua một thẻ tập gym.

 

Phòng gym hoạt động 24 giờ, Diệp Đàm thích đến sáu giờ sáng, bơi nửa tiếng, tắm rửa, đó mua quẩy và sữa đậu nành từ một xe bán đồ ăn sáng xa phòng gym về nhà.

 

Tiếng giày da dẫm nền đất vang lên rõ ràng trong bể bơi trống trải, chắc là đến, Diệp Đàm cũng nghĩ nhiều.

 

Cho đến khi đôi giày da bóng loáng dẫm lên mép bể bơi nơi đang tựa , Diệp Đàm mới ngẩng đầu lên.

 

Khuôn mặt quen thuộc của Cung Thiếu Đường, từng ngừng chiếm cứ ác mộng của khiến Diệp Đàm ngẩn tại chỗ. Vô suy nghĩ xẹt qua trong đầu nhưng cái nào thể nắm bắt .

 

Cung Thiếu Đường từ cao xuống, lạnh lùng : “Cuối cùng cũng tìm em .”

 

Diệp Đàm hiểu vì Cung Thiếu Đường tìm . Xưa , mối quan hệ giữa họ cắt đứt và những năm qua Cung Thiếu Đường cũng từng phiền cuộc sống của . Họ như hai đường thẳng giao qua tiêu điểm và tách rời, cần gặp .

 

“Em lên đây.” Giọng điệu của Cung Thiếu Đường vẫn như , sự thương lượng, chỉ mệnh lệnh.

 

Diệp Đàm theo phản xạ khỏi nước nhưng đột nhiên nhớ và Cung Thiếu Đường còn liên quan gì, cũng cần lời nữa, tức thì thêm chút tự tin.

 

“Có chuyện gì thì cứ thẳng .” Diệp Đàm ngâm trong nước, ngẩng đầu .

 

Cung Thiếu Đường thẳng mắt hồi lâu, : “Em lớn .”

 

Lời rõ là lời khen thất vọng, Diệp Đàm khẽ : “Chúng kết thúc , nên liên hệ nữa.”

 

Cung Thiếu Đường chớp mắt : “Bây giờ hối hận .”

 

Diệp Đàm nhíu mày, nén cảm xúc phức tạp xuống: “ hối hận.”

 

Cung Thiếu Đường , ánh mắt âm trầm và hung dữ, dường như giây tiếp theo sẽ lập tức tóm lên và cho vệ sĩ trói về. đây là trong lãnh thổ Trung Quốc, Cung Thiếu Đường thể và cũng dám.

 

Diệp Đàm cụp mắt xuống, nữa, Cung Thiếu Đường bên mép bể khá lâu, cuối cùng gì cả, xoay rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hoa-ai/chuong-1.html.]

 

Diệp Đàm duy trì tư thế lúc Cung Thiếu Đường rời bao lâu, mãi đến khi một ông lão đến bơi sáng sớm lệt xệt dép lê bước , mới hồn, vịn mép bể để lên bờ nhưng hai đều dậy , đến thứ ba mới chật vật bò lên bờ. Ông lão ở đầu một cái, xác nhận mới xuống nước.

 

Diệp Đàm lơ mơ trở về nhà, thậm chí quên mua bữa sáng nhưng cũng cảm thấy đói. Cậu vật xuống giường như trút bỏ bộ sức lực, ánh mắt trống rỗng, dường như đang nghĩ ngợi, như chẳng nghĩ gì cả.

 

Mối quan hệ giữa và Cung Thiếu Đường kết thúc từ ba năm , Cung Thiếu Đường tìm và tại vì hối hận.

 

Có lẽ là tìm ưng ý nữa nên mới tìm chăng? còn yêu nữa , Cung Thiếu Đường… đến quá muộn .

 

Bốn năm … Diệp Đàm là sinh viên trao đổi đến nước ngoài học hội họa. Khi đó Diệp Đàm học năm ba đại học, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, tính cách đơn thuần, bạn bè yêu mến.

 

Từ nhỏ Diệp Đàm bố, lớn lên cùng và còn một em trai. Em trai ngoan ngoãn lời, năm nay lên cấp ba, thành tích học tập , tâm tư đơn giản hiếu thảo, là niềm tự hào của .

 

Thế nhưng ba tháng khi Diệp Đàm du học nước ngoài, một đêm nọ, bất ngờ gọi điện thoại quốc tế đến, em trai bệnh, cần gấp một khoản tiền, .

 

Diệp Đàm bao giờ thấy vô vọng đến , khi bố qua đời, em trai mới hai tuổi, gạt nước mắt gánh vác gia đình, hết lòng chăm sóc hai em họ, hề thiên vị, nhà cửa hòa thuận, là gia đình hàng xóm láng giềng đều ngưỡng mộ.

 

Giờ đây như , Diệp Đàm bà thật sự cùng đường.

 

“Em trai mắc bệnh gì ạ?” Diệp Đàm sốt ruột hỏi.

 

Cậu vẫn nhớ khi nước ngoài, em trai nỡ mà đỏ hoe mắt, với em rằng chỉ hai năm thôi, khi về nước , sẽ tiền cho em đại học.

 

“Mẹ… Mẹ cũng rõ, chỉ bảo là trong đầu mọc một cục u, lát nữa chụp ảnh bệnh án gửi cho con.” Mẹ luống cuống .

 

học thức gì, khi doanh nghiệp cải cách thì mất việc, bà liền dựa việc công vặt để nuôi con, nếu bảo bà mô tả những thuật ngữ y học thì thật sự khó bà .

 

“Vâng. Mẹ đừng lo, bên em trai còn nhờ chăm sóc đấy ạ.” Diệp Đàm an ủi.

 

“Được, , . Mẹ là, nếu thì chúng bán nhà , để chữa bệnh cho em con.” Giọng nghẹn ngào.

 

Diệp Đàm vội : “Nếu thì chỉ thể thôi ạ, bác sĩ chữa bệnh cần bao nhiêu tiền ạ?”

 

“Không cụ thể, chỉ bảo chuẩn năm trăm nghìn.”

 

Diệp Đàm tối sầm mặt, căn nhà nhỏ của nhiều nhất cũng chỉ bán ba trăm nghìn, hai trăm nghìn còn đây?

 

“Mẹ, con , đừng vội, lát nữa gửi bệnh án cho con, con hỏi bạn học. Số tiền nếu đủ thì cứ bán nhà , còn con sẽ nghĩ cách.” Diệp Đàm .

 

 

Loading...