Khemjira Phải Sống Sót - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-10-07 08:22:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tĩnh lặng của đêm, trong gian phòng nhỏ của sư Phra Pinto, trong mộng ông thấy một thiếu phụ mặc áo trắng, váy truyền thống Thái Lan, chắp tay khấn nguyện bậc thang am cốc. Phra Pinto cao, cúi mắt xuống.
“Đã lâu lắm mới gặp nàng, Khae.” Phra Pinto cất giọng. Người phụ nữ cúi lạy ba ngẩng lên, nở nụ nhạt, đôi mắt từng một thời rực rỡ nay hằn dấu mệt mỏi và u sầu.
“Con kính chào đại sư.” Đó chính là Khae Khai, vợ quá cố của ông, rời bỏ cõi đời hơn bảy năm.
Thế nhưng vì lo lắng cho đứa con, bà vẫn siêu thoát, thỉnh thoảng hiện giấc mộng để nhắn gửi.
“Lần nàng đến vì chuyện gì?”
“Đại sư, xin đừng để Khem trở về nơi .”
“Tại ?” Phra Pinto hỏi, và Khae Khai từ tốn kể những điều xảy đến với Khem.
“Phép hộ trong bùa chú mà sư phụ ban phai nhạt. Vận khí của con đang dần suy yếu, liên tiếp gặp tai nạn. kể từ khi gặp một bạn, con thêm sự che chở, xua đuổi tà linh… kể cả con.” Bà khẽ hạ giọng ở cuối câu, bởi chính bản bà giờ cũng chỉ là một linh hồn.
“...”
“Người bạn tên Jett, là môn đồ của một vị thầy, linh lực mạnh hơn Khem nhiều, và vẫn luôn âm thầm giúp đỡ nó.”
“...”
“Nếu trong kỳ nghỉ , Khem rời xa Jett, con sợ rằng chúng thật sự sẽ cướp mất con của chúng .” Nói , đôi hàng lệ long lanh rơi xuống, bà cúi sát đất.
“...”
“Xin đại sư hãy cứu lấy đứa con của chúng một nữa.”
Sau lời cầu khẩn , cảnh tượng trong mộng dần dần tan biến. Phra Pinto bừng tỉnh giấc.
Kể từ khi chiếc khăn tay khắc bùa hộ của thầy Pharan – sư phụ của Jett – cuộc sống của Khem dần trở bình thường. Những tai nạn, dù lớn nhỏ, còn liên tục tìm đến nữa. Những giấc mơ lặp lặp về ngôi nhà gỗ Thái xưa thuộc hai thời đại khác cũng biến mất.
Khả năng thấy linh hồn thì Khem vẫn còn, nhưng vì chúng còn tỏ hung dữ với nữa, thêm lá bùa hộ bên , nên nỗi sợ hãi cũng vơi nhiều.
Tuy , từ hôm , Khem chẳng còn dám cầm bút vẽ chân dung nào nữa.
Thấm thoắt gần nửa năm trôi qua.
Bức chân dung cũ từng Jett vò nát và vứt bỏ Khem mang đến chùa đốt , lễ hồi hướng công đức để an ủi vong linh, theo đúng lời thầy Pharan dặn.
Giờ là giai đoạn thi cuối kỳ, chẳng bao lâu nữa trường đại học của Khem sẽ đóng cửa nghỉ.
Hôm , trong lúc Khem đang treo quần áo ngoài ban công, điện thoại bỗng reo. Chưa cần màn hình, ngay là ai gọi.
“Có chuyện gì thế, Jett?”
[Khem, nghỉ giữa kỳ mày dự định gì ?]
“Ừm… thầy trụ trì của tao đang bệnh, tao định về thăm thầy một chuyến. Sao ?”
[Tao rủ mày trại tình nguyện. Ban đầu mấy chị định tổ chức ở Ubon Ratchathani, quê tao. Tao đề nghị đưa về ngôi làng nơi thầy tao tu, ở đó còn nhiều thứ cần phát triển. Mày cộng điểm hoạt động, dịp gặp thầy luôn.]
Khem và Jett cùng tham gia câu lạc bộ tình nguyện của trường. Mỗi năm CLB đều tổ chức trại ở các tỉnh lân cận, nhưng năm nay cấp kinh phí lớn hơn, nên thể xa đến tận Ubon Ratchathani.
Thực , Jett định kỳ nghỉ sẽ đưa Khem về gặp thầy Pharan. Nay CLB quyết định mở trại ngay gần ngôi làng của thầy, chẳng khác nào cơ hội trời cho, việc thiện, thể đưa Khem tới mặt thầy.
Ban đầu, một còn phản đối vì sợ điều kiện sinh hoạt ở vùng hẻo lánh sẽ khó khăn, nhưng Jett thuyết phục cha tài trợ kinh phí, nên cuối cùng đều đồng ý.
[Vậy mày tính ? Đi chứ? Tao thật sự mày tham gia .] Jett tha thiết hỏi. Khem ngập ngừng một lát đáp: “Để tao gọi hỏi thầy trụ trì .”
[Ừ, gọi xong báo tao nhé.]
“Được.”
còn kịp gọi, thì chính thầy – cũng là cha của Khem – chủ động gọi đến.
“Con kính chào thầy. Thầy dạo thấy thế nào ạ?” Khem hỏi ngay, khẽ cau mày khi câu trả lời: [Thầy khỏe, con đừng lo. Nghỉ giữa kỳ , con cần về thăm.]
“Ồ, ạ?”
[Ừ, nếu chỗ nào khác mà con thể đến thì hãy đến. Có khi đó hơn cho con.] Trái tim Khem bỗng nhói lên một chút.
“Thưa thầy, thầy con định ạ?”
[Ta chỉ thôi, hãy theo tiếng gọi của con tim. Nhớ tự chăm sóc bản khi xa.] Khem mím môi nhẹ gật đầu, đồng ý với lời khuyên của thầy.
“Vâng, thưa thầy. Thầy cũng giữ gìn sức khỏe nhé.”
Tối đó, Khem gọi cho Jett để xác nhận và nhờ đăng ký giúp danh sách của câu lạc bộ. Hành trình ấn định kỳ thi một tuần, lòng háo hức lo lắng.
Trước ngày khởi hành, Jett ngủ nhà Khem. Họ dự định sáng hôm cùng trường để lên xe buýt.
“Khem, mang thêm quần áo .” Jett giường Khem gói đồ và nhắc.
“Sao? Cũng chỉ bốn ngày thôi mà, tao đem dư hai bộ .” Khem trả lời mà .
“Tao , mày ở với thầy tới khi học kỳ bắt đầu luôn.”
“Sao? Mày điên ?”
“Không điên. Tao chỉ mày về cô đơn. Biết suốt kỳ nghỉ tao ở nhà giúp gia đình.”
Khem suy nghĩ, trấn an Jett rằng đừng lo, nhưng thực lòng cũng sợ sự cô độc, nên hỏi: “Vậy… tao thể ở nhà mày ?”
“Được chứ, nhưng ở đó tao giúp gì cho mày ? Ở bên thầy là an nhất.”
Mặt Khem thoáng lo âu.
“Liệu phiền thầy …?” Khem ngập ngừng, dù thầy Pharan còn mặt , như Jett, tử của thầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khemjira-phai-song-sot/chuong-4.html.]
“Mày đừng lo chuyện đó. Nhà thầy rộng như chùa, một đứa nhỏ như mày gì mà vướng.”
“ tao ngại phiền, hơn nữa thầy dính líu nợ nghiệp của tao .”
Jett vỗ mạnh giường một cái, Khem giật .
“Này! Nhớ cái mặt nhé! Khi gặp thầy cứ mặt thế , đảm bảo mềm lòng thầy một trăm phần trăm!”
Lông mày Khem giật giật, suýt nữa thì ném lọ lăn khử mùi Jett.
“Mày nhiều quá. Sao mày thầy sẽ mềm lòng chứ?”
Jett lắc đầu, nhớ những ngày mới đầu theo thầy đến giờ, nở nụ tinh quái và đáp: “Mày đúng kiểu thầy thích.”
“Khụ!” Khem nghẹn một tiếng túm lấy thứ gì đó ném về phía Jett, nhưng Jett dễ dàng né .
“Mày gì thế? Thầy là một vị sư cơ mà.”
“Là thầy tao chứ thầy mày. Tin tao . Muốn còn mạng thì theo tao.”
Khem liếc , “Nếu tao theo mà vẫn , tao sẽ là con ma đầu tiên đến ám mày , Jett.”
Jett lớn: “Ừ, tao còn xé nát bùa của thầy vứt cho mày nữa cơ.”
Đến giờ ngủ, Jett trải một tấm nệm xuống sàn ngay cạnh giường của Khem, y như thói quen mỗi qua đêm tại đây. Cậu luôn dậy với đầu xuống cuối giường, sợ rằng một đêm nào đó vô tình đá văng bạn nhỏ bé xuống đất.
“Ngủ ngon nhé, Khem.”
“Ngủ ngon, Jett.”
Jett bật khẽ giọng điệu châm chọc của Khem, chính những phản ứng mới khiến thích trêu chọc bạn đến thế.
Đèn tắt, bóng tối và yên lặng bao trùm căn phòng. Chẳng bao lâu, cả hai chìm giấc ngủ sâu.
Khem bắt đầu mơ…
Cậu mơ thấy một ngôi nhà gỗ Thái cổ lớn bên bờ sông. Trong mơ, Khem thấy cảnh sinh hoạt của những con nơi đó, một cô bé chừng tám, chín tuổi đang tinh nghịch chơi đùa với bọn gia nhân, một phụ nữ quý tộc trong trang phục truyền thống Thái đang tỉ mỉ xâu chuỗi hoa. Lần , giấc mơ rõ ràng hơn bao giờ hết. Khem gương mặt phụ nữ , khẽ thốt lên: “Mẹ…?”
Người phụ nữ kim đ.â.m tay khi đang xâu hoa. Người hầu đang đan vòng bên lập tức bò tới xem vết thương cho bà. Khem lo lắng định bước , nhưng như thể một lực vô hình kéo lùi , chuyển sang một ngôi nhà khác màu vỏ trứng, thuộc về một thời kỳ khác.
Như khi, mỗi mơ về ngôi nhà Thái xưa , Khem đều đưa tới nơi mà chẳng thể gì ngoài việc từ bên ngoài qua ô cửa sổ.
Cậu thường thấy một đôi nam nữ, nhưng bao giờ rõ mặt. Đôi khi, chỉ thấy một phụ nữ cô đơn, buồn bã ăn cơm một trong nhà.
Và luôn một giọng nam lạnh lẽo vang lên từ phía , hỏi ở đây . Khem bao giờ trả lời, và chẳng bao lâu tỉnh dậy. Gần đây, dần quen với điều đó, cho đến khi nhận lá bùa của thầy Jett, những giấc mơ mới chấm dứt… cho đến tối nay.
Lần , bầu khí thật khác lạ.
Khem thấy ai, ngay cả phụ nữ thường ở bàn ăn cũng biến mất…
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng khiến Khem bất giác thẳng .
Cậu cảm thấy ai đó đang phía , nhưng, như thường lệ, thể .
Khem chắc chắn đó là chủ nhân của giọng bí ẩn vẫn hỏi ở , nhưng , kẻ im lặng, mặc cho chờ đợi bao lâu.
Bình thường, Khem sẽ tỉnh dậy ngay khi giọng cất lên. Vậy mà vài phút trôi qua, vẫn còn ở đây.
Cảm giác bất an dâng lên, đến mức Khem lên tiếng : “Tại gì?”
Chủ nhân của gian mộng cảnh bất ngờ vui mừng khi đầu tiên Khem đáp , nhưng thể lên tiếng để đưa trở về thực tại, bởi một linh hồn ác ý khác áp hai bàn tay trắng bệch lên miệng , đồng thời đôi chân quấn chặt quanh hông, siết đến đau đớn.
Làm ả lọt đây? Đó là câu hỏi vang vọng trong đầu chủ nhân cõi mơ lúc .
Vốn dĩ, việc đối phó với linh hồn đủ khó khăn. Lần , dường như sức mạnh của ả trở nên lớn hơn , đến mức thể xâm nhập lãnh địa của kẻ khác – điều vô cùng nguy hiểm…
Khem nhận câu trả lời, dù vẫn cảm nhận rõ sự hiện diện của giọng bí ẩn phía lưng. Thay đó, thấy một giọng khác, quen thuộc đến nỗi tim khẽ run lên.
Khem…
“Mẹ? Có ?” Cơ thể Khem run rẩy vì xúc động, đây là đầu tiên tiếng rõ ràng đến thế.
“Cứu … đau lắm…”
“Mẹ! Mẹ ở !” Khem hét lên hoảng loạn khi giọng đầy đau đớn. Không kịp nghĩ đến việc ngoái đầu , vội lao tìm.
Chủ nhân của gian mộng cảnh giờ trợn tròn mắt, gào to: “Đừng !”
Khem trở về ngôi nhà Thái cổ đầu tiên, trong tai vẫn văng vẳng tiếng kêu cứu của .
“Mẹ! Mẹ ở !” Khem bật , chạy khắp căn nhà nay hoang vắng, tiêu điều như bỏ mặc từ lâu. Rồi bất ngờ, một giọng nữ xa lạ vang lên, chậm rãi, lạnh lẽo, mang chút cảm xúc, nhưng Khem cảm nhận nụ ẩn chứa lời .
“Ra bến thuyền…”
Không kịp bận tâm, bởi rõ vị trí của bến thuyền, Khem lập tức lao khỏi một căn phòng ngủ, hướng thẳng về đó.
Bên ngoài, mưa như trút nước, gió rít gào dữ dội. Khem thấy bóng đang bám chặt trụ neo thuyền, nửa chìm trong dòng nước xiết.
“Khem! Cứu ! Cứu với!” Tiếng gọi của vọng đến, dù còn ở khá xa. Rồi đôi mắt Khem mở to kinh hãi khi thấy bàn tay trượt khỏi cây cột.
Bóng hình biến mất ngay mắt, như từng tồn tại.
“Mẹ!” Tim Khem như x.é to.ạc trong khoảnh khắc đó. Cậu hét lên tuyệt vọng giữa cơn giông, lao vội về phía , định nhảy xuống dòng sông để cứu .
Jett đang say giấc thì bất ngờ một giọng nữ hét tai : “Jett!”
“Hả?!”
Jett bật dậy hoảng hốt, giật phắt chiếc bịt mắt hoạt hình . Thứ đầu tiên đập mắt là ban công vẫn sáng đèn. Và nhận ngay bạn nhỏ của – lẽ đang ngủ giường – lúc đang gì đó ngoài .
“Này, Khem!”