Khemjira Phải Sống Sót - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-10-07 08:22:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khem chạy đến cuối cây cầu, nhưng ngay khi kịp nhảy xuống, một lực mạnh từ phía kéo giật .
Khi mở mắt , điều đầu tiên Khem thấy là gương mặt quen thuộc của bạn nhất.
“Khem! Cậu đang gì ?” Jett hoảng hốt , khiến Khem ngẩn . Cậu đảo mắt quanh, mới nhận đang ở mép lan can ban công.
Rốt cuộc đây bằng cách nào…
Mắt Khem mở to, hoảng hốt khi hiểu nguyên nhân. Đôi chân bủn rủn suýt ngã quỵ, may mà Jett kịp thời đỡ lấy.
“Jett… nãy… tao… tao đang mơ.” Khem vội vàng kể giấc mơ trải qua, giọng run rẩy. Nghe xong, Jett càng thêm lo lắng, lập tức kéo Khem trong phòng khóa chặt cửa ban công.
“Có lẽ bùa hộ mệnh của sư phụ sắp mất hiệu lực .” Jett , khi ép Khem xuống nền nhà để trò chuyện. Nghe , Khem nuốt khan, hai bàn tay đang siết chặt lạnh toát.
“Thông thường, một lá bùa đơn giản của sư phụ cũng thể bảo hộ vài năm. con ma hung dữ khác thường.” Jett tiếp tục phân tích. Điều khiến càng chắc chắn là việc Khem thấy giọng một phụ nữ dụ dỗ nhảy xuống nước, nhưng thực chất dẫn bước thẳng ban công tầng bốn để nhảy xuống. Chỉ một oán linh ác độc, còn là oan gia trái chủ mà sư phụ từng nhắc đến, mới thể như .
Khuôn mặt Khem trắng bệch, còn chút máu. Nghĩ đến cảnh nếu Jett kịp đ.á.n.h thức, lẽ bi kịch xảy … chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến bật .
“Xin mày, Khem, suýt nữa mày … nếu ai đ.á.n.h thức tao, chắc tao cũng chẳng thể tỉnh đúng lúc .” Jett thở dài, sợ bất an.
Trong nỗi sợ hãi, một tia tò mò bất giác lóe lên. Khem cau mày, đôi mắt đỏ hoe.
“Người đó là ai?”
“Tao . Chỉ thấy giọng một phụ nữ, bà gọi tên tao. Lúc tao bừng tỉnh, thì thấy mày đang ngay ở ban công. Tao nghĩ… lẽ là một linh hồn nào đó che chở cho mày.”
Tim Khem đập thình thịch. Trong đầu chỉ hiện lên hình bóng duy nhất – quan trọng nhất đời , rời khỏi thế gian nhưng đến phút cuối vẫn luôn lo lắng cho .
“Chắc chắn là …” Khem òa nức nở, hoảng sợ vì những gì xảy , nhẹ nhõm vì tin rằng linh hồn vẫn luôn dõi theo bảo vệ .
Jett để mặc suốt gần mười phút. Cậu vốn giỏi an ủi, chỉ lặng lẽ đưa khăn giấy cho bạn lau nước mắt.
“Khem, tao sợ ngủ quá.” Khem khẽ khi xong.
“Ừ, tao cũng .” Jett liếc đồng hồ treo tường sang: “Xem phim . Còn hai tiếng nữa là trời sáng, lên xe buýt ngủ cũng .”
Khem gật đầu đồng ý. Khi tâm trạng bình hơn, quên lên tiếng: “Cảm ơn mày cứu tao, Jett.”
Jett đưa tay xoa rối mái tóc của .
“Ừ, đừng bận tâm. Đến Ubon , tao sẽ đưa mày đến gặp sư thầy, chắc chắn ngài sẽ giúp .”
Kế hoạch Jett tính sẵn: nếu sư thầy chịu tay, sẽ đưa điện thoại của thầy cho tất cả các cô gái trẻ trong làng.
---
Khi đến trường đại học, cả Jett và Khem đều rơi trạng thái thiếu ngủ trầm trọng. Vừa tới nơi, họ chờ xe du lịch cùng những khác tới. Không chịu nổi, Jett kéo Khem mua cà phê.
“Một Americano đá, thêm một shot espresso.” Jett gọi .
“Vâng, còn vị khách thì ạ?”
“Cho một cacao đá… , nhớ pha đậm một chút.” Khem ngập ngừng đáp. Cậu cũng buồn ngủ lắm, nhưng vẫn thấy cà phê quá đắng.
Nghe , nhân viên mỉm bao dung, bình luận thêm mà nhanh chóng chuẩn đồ uống.
Có đồ trong tay, cả hai chỗ quen thuộc , nhấm nháp các chị khóa và thành viên câu lạc bộ qua đến hoa mắt. Khi xe tới, họ mới uống xong.
Jett đề nghị gần cuối xe, chọn chỗ sát cửa sổ, để Khem phía ngoài, sợ rằng trong chuyến Khem thấy những thứ nên thấy.
chẳng bao lâu, cả hai đều cưỡng nổi cơn buồn ngủ, ngả đầu chìm giấc.
Đến một trạm xăng – nơi dừng chân nghỉ – Jett tỉnh dậy. Cậu nhíu mày, quanh, nhận đây tuyến đường thường . Thấy Khem vẫn say ngủ, Jett dậy, tiến gần một đàn chị bảng tên n.g.ự.c và khẽ gọi: “Xin , chị Sam, đường ạ?”
“À, em Jett… ừm… chủ nhiệm câu lạc bộ tới trễ, sợ đủ thời gian cho hoạt động. Cậu bàn với tài xế, ông bảo đường sẽ ngắn hơn.”
Jett cau mày: “ đường nguy hiểm.”
Cậu hề quá. Từ đoạn trở chỉ rừng, chẳng còn trạm dừng nào, đường thì hẹp và hoang vắng. Jett từng cùng sư phụ qua đây, nhưng chỉ trong tình huống bất đắc dĩ. Bởi lẽ, con đường nổi tiếng… là nơi vong hồn tụ tập.
là thể đến nhanh hơn đường chính, nhưng nhỡ … đến nơi chẳng còn mạng để tham gia hoạt động thì ?
“Ờ… giờ thì cũng muộn , Jett . Chị sẽ dặn tài xế chạy chậm , chứ?” Sam gượng gạo . Dù cũng là con trai của một nhân vật chính trị tiếng, là nhà tài trợ chính cho sự kiện. Quyết định đưa từ sáng mà báo cho Jett, chị ngờ tỏ khó chịu đến .
Biết tranh luận cũng vô ích, chẳng thể đổi hướng ngay lúc , Jett gật đầu, mua ít bánh và bơ, đề phòng Khem tỉnh dậy sẽ đói bụng.
Jett vội ăn chút gì đó để giữ tỉnh táo. Từ giờ, tuyệt đối thể ngủ nữa.
Khi chiếc xe buýt dần tiến đoạn đường xuyên rừng, bầu khí bắt đầu đổi. Jett thấy những bóng đen mang hình dáng con xuất hiện từ hai bên đường. Điều đáng sợ hơn cả là lượng của chúng, mỗi lúc một đông, chúng bám riết lấy xe, đuổi theo ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khemjira-phai-song-sot/chuong-5.html.]
Jett giật thót khi một vong hồn leo thẳng lên cửa kính ngay chỗ , mặt nó ép sát tấm kính, dường như hề mà dõi thẳng ánh mắt về phía Khem, vẫn đang say ngủ. Chỉ chốc lát , thêm nhiều hồn ma nữa tụ tập ngay cửa sổ bên cạnh họ.
Jett lập tức trấn tĩnh , nhẩm chú trong đầu, ánh mắt chăm chú khối đen kịt mặt.
“Itisukato, Araham Puttho, Namoputthaya…”
Những bóng đen bắt đầu lùi xa, vài cái nhảy bật rừng, nhưng những cái mới xuất hiện ngừng. Jett dám ngừng, liên tục tụng chú, may mắn là mang theo một chai nước lớn, nếu hẳn khô cổ đến c.h.ế.t.
Jett , ở phía đối diện, đang âm thầm quan sát với ánh mắt nghi ngờ.
“Cậu lẩm bẩm cái gì suốt nửa tiếng nay ?” Đó là điều Chanwit thắc mắc.
Chanwit Jett và Khem là tân sinh viên trong cùng câu lạc bộ, nhưng vốn chẳng thiết mấy. Ghế của ở ngay đối diện, tầm che khuất, vì thế thấy rõ từng cử động của họ.
“Trông chẳng khác nào mấy trò gọi hồn phim…” Chanwit liếc sang Khem đang ngủ say. Dù vốn tin bùa ngải chuyện huyền bí, nhưng hành động của Jett khiến thấy bất an một cách kỳ lạ.
Jett với Khem , nhưng Khem ngây ngô, dễ tin . Có khi nào đang Jett lợi dụng? Chanwit thầm nghĩ, nhất định tìm cơ hội nhắc nhở Khem cẩn thận hơn.
lúc , Jett đang tụng chú, bỗng ngừng , trí óc trống rỗng khi ngẩng đầu lên và thấy hàng chục bóng đen cao lớn lù lù bước từ trong rừng.
“Khốn kiếp…” Jett buột miệng chửi, mắt mở to kinh hãi.
“Vong hồn của kẻ c.h.ế.t…” Giữa ban ngày ban mặt mà gặp lượng đông đảo như , Jett từng tưởng tượng nổi.
Một tiếng rít chói tai vang dội trong đầu Jett, xé rách màng nhĩ, nhưng xung quanh vẻ ai thấy.
Chúng đang bám theo Khem…
Mồ hôi lạnh vã khắp lưng, Jett cuống quýt cố nhớ những câu chú của sư phụ và tụng tiếp, nhưng vô ích. Đám hồn ma vẫn hiện rõ mồn một, thậm chí kẻ áp sát sát cửa kính. Phía xe, một bóng ma khổng lồ chặn đường, giơ tay hiệu. Jett lập tức dang tay che Khem , nhắm chặt mắt.
Tất cả hành động đó đều thoát khỏi ánh mắt Chanwit, đang dõi theo từng cử chỉ của Jett với đôi mày nhíu chặt, nét mặt đầy nghi hoặc.
“Kiiiiiiétttttttt!!”
“Cái gì !”
“Áaaa!!”
Chiếc xe bất ngờ phanh gấp lắc lư chao đảo. Giữa cảnh hỗn loạn, Jett gắng gượng dậy, lảo đảo tiến về phía ghế lái. Chanwit định lên theo, nhưng bạn cạnh ghì chặt , đành bất lực Jett lao .
Jett lao đến khu vực tài xế thì kinh hoàng nhận cả lái xe lẫn phụ lái đều ngất lịm. Đôi mắt tài xế trợn ngược, miệng há to, nước dãi chảy , dấu hiệu rõ ràng cho thấy hồn phách lìa khỏi xác, lẽ vì thấy thứ đang bám kính . Jett chỉ thấy nó như một cái bóng mờ mịt, tựa hình dáng phụ nữ, đầu rũ xuống bất động.
Không kịp suy nghĩ, Jett tháo ngay sợi dây chuyền Phật tổ của , đeo cổ lái, một tay siết chặt vô lăng, một tay chắp khẩn cầu, gọi hồn vía của ông trở .
Rồi tụng vội câu chú kịp nhớ : “Sabbe Deva Pisajewa Alawakathayo Pi Ya…”
Bóng đen phía chợt co giật, lập tức cuốn theo cơn gió.
“Á…!”
Người phụ lái là tỉnh đầu tiên. Vừa mở mắt, thấy cảnh tượng mặt, ông hét toáng lên, vội vàng chồm tới giành lấy vô lăng từ tay Jett, miệng liên tục hô gọi tài xế. Sau vài tiếng gào dồn dập, lái chính cũng choàng tỉnh, đôi mắt vẫn ngơ ngác, nhưng cùng phụ lái hợp lực giữ thẳng tay lái, đưa chiếc xe trở về đúng làn đường.
Jett thở hổn hển, mồ hôi chảy dọc trán. Tưởng rằng thoát hiểm, khẽ lau mặt, thầm nhủ sẽ xin dây chuyền tổ tiên khi đến nơi.
“Jett, xảy chuyện gì thế?” Khem cất tiếng hỏi khi Jett trở về chỗ cạnh .
Bị tiếng hét và tiếng phanh gấp đ.á.n.h thức, Khem kịp thấy xe lắc lư nguy hiểm, suýt lao xuống mép đường. Cậu chắc Jett chạy lên gì đó, vì ngay đó xe dần định trở .
“Đến nơi tao sẽ kể.” Jett đáp, khác thấy.
Khem gật đầu, nhích nhường chỗ cho bạn nghỉ, đưa chai nước cho .
“Mày đúng là bạn của tao.”
Jett, cổ họng khô rát vì tụng chú quá lâu, tu một gần cạn chai. Khem dịu dàng vỗ đầu bạn.
“Mày giỏi lắm, Jett.”
“Giờ tao nên sủa lên cho giống ch.ó canh nhà ?” Jett khẽ. Khem bật , véo nhẹ lên trán . Cả hai trò chuyện lặt vặt một lúc khi mệt quá ngủ , tin rằng giờ đây an .
Mọi hành động của họ, từ đầu chí cuối, đều thoát khỏi ánh mắt quan sát chằm chằm của Chanwit.
Xe buýt chở đoàn đến ngôi làng ở Ubon Ratchathani buổi xế chiều. Trưởng làng cùng bà con quen mặt chờ sẵn để đón tiếp. Sau màn chào hỏi, cùng giúp dỡ hành lý xuống.
Lợi dụng lúc ai chú ý nhiều, Jett lặng lẽ tìm tới tài xế để xin sợi dây chuyền.
“Dây chuyền , cảm ơn cháu nhiều lắm. Nếu lúc đó cháu tay, chắc chuyện tồi tệ lắm .” Người tài xế run giọng, đặt sợi dây chuyền tay . Phụ lái đó kể , rằng lúc tỉnh dậy, ông thấy thanh niên trẻ đang một tay giữ vô lăng, một tay nhét dây chuyền hộ cho .
Jett gật đầu, nhận dây chuyền, đeo lên cổ. kìm tò mò, hỏi: “Chú thấy gì ? Chú hoảng đến mức hồn lìa khỏi xác ? Cháu gọi mãi hồn chú mới chịu về.”
Người tài xế nuốt khan, run run đưa chiếc bùa Jatukam của lên trán như một lời tạ , khẽ đáp: “Chú thấy một đàn bà mặc đồ Thái cổ, trông như tỳ nữ ngày xưa. Da trắng bệch, mạch m.á.u nổi rõ, mái tóc dài thõng xuống, đôi mắt nhỏ đen kịt, còn đôi môi sẫm màu thì nở một nụ ghê rợn…”