Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khó trèo cao - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-10 09:03:36
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mày rốt cuộc có chơi không đấy?”

Giọng nói dồn dập, thiếu kiên nhẫn kéo Hạ Chước ra khỏi dòng ký ức.

Cậu cảm thấy những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về mình, trân trân và chờ đợi. Lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.

Cuối cùng là… nên mua? Hay không nên mua?

Yết hầu khẽ chuyển động, Hạ Chước còn chưa kịp mở miệng thì một làn hương nhè nhẹ của hoa sơn chi lướt qua, cùng lúc đó, tập tiền giả trên tay cậu bị người khác rút đi.

“Mua chứ, sao lại không mua?” – giọng cô gái vang lên, trong trẻo mà dứt khoát.

Hạ Chước liếc sang, chỉ thấy mái đầu mềm mại của cô. Cô cúi đầu, rút ra vài tờ tiền giấy nhiều màu, ném lên bàn cái “bốp” rồi lẩm bẩm đầy bất mãn:

“Có tiền mà không mua thì giữ để làm gì?”

Từ Ngô bị nói trúng, hừ lạnh một tiếng:

“Rồi rồi, tiếp đi, tới lượt tiếp theo.”

Trò chơi lại tiếp tục. Hạ Chước cúi đầu, nhận lấy một tờ giấy và mấy tờ tiền. Mùi hương quen thuộc lại lướt qua, như cũ nhẹ nhàng và thoảng qua như gió.

Ngay lúc đó, giọng nói nhỏ nhẹ, cố tình hạ thấp của cô gái lại len lỏi vào tai cậu:

“Chúng ta thay phiên nhau đổ xúc xắc. Dừng ở ô đất trống thì được mua đất, nếu dừng ở đất người khác thì phải trả tiền. Nếu dừng ở đất mình thì…”

Ngón tay Hạ Chước hơi khựng lại, rồi mới nhận ra – cô đang giảng luật chơi cho mình.

Cậu cụp mắt. Làn hơi ấm phả vào vành tai khiến cậu có cảm giác như bị cánh bướm khẽ khàng lướt qua – ngứa nhè nhẹ.

Sao cô lại giúp mình?

Câu hỏi còn chưa kịp tìm câu trả lời, hơi thở bên tai đã nhanh chóng rút lại.

Hạ Chước ngoái đầu nhìn, thấy cô gái nháy mắt với mình.

Đôi mắt cô màu trà nhạt, ánh lên vẻ dịu dàng gần như thật lòng.

“Tới lượt anh.”

Cô ra hiệu bằng khẩu hình. Hạ Chước vội lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nhặt lấy xúc xắc, ném xuống bàn.

Luật chơi vốn dĩ không quá khó. Quan Tinh Hòa đã nói sơ qua một lần là cậu hiểu ngay, các lượt sau càng lúc càng thuận lợi.

Hơn nữa, hôm nay cậu có vẻ may mắn, liên tục mua đất, xây nhà, chẳng mấy chốc đã chiếm thế thượng phong.

Còn Từ Ngô thì không được như vậy.

Cậu ta liên tục dừng ở ô đất của Hạ Chước, tiền trong tay ngày càng ít, sắc mặt cũng bắt đầu tối dần.

Là anh em tốt của Quan Dập – anh họ Quan Tinh Hòa – thật ra Từ Ngô có biết đến Hạ Chước.

Họ học cùng trường, dù khác lớp, ngày thường cùng lắm chỉ lướt qua nhau ở hành lang.

Hôm nay được Quan Tinh Hòa mời đến chơi “Đại phú ông”, cậu ta lập tức rủ Quan Dập phối hợp “dạy dỗ” Hạ Chước một trận.

Từ Ngô nắm chặt tờ giấy trong tay, ánh mắt nặng nề. Điện thoại trong túi khẽ rung mấy lần.

Cậu ta móc ra xem lén. Là tin nhắn từ Quan Dập:

“Anh em, chắc tao đến muộn chút. Mày câu giờ cho tao.”

… Má nó.

Từ Ngô thầm chửi một tiếng, nhìn tình hình trò chơi mỗi lúc một thê thảm, chỉ hận không thể quay đầu bỏ đi ngay lập tức.

Tiếc là người bên cạnh còn huých cậu mấy cái, thúc giục liên tục:

“Tới lượt mày rồi, mau lên.”

Tâm trạng đã bực, Từ Ngô ném đại viên xúc xắc xuống bàn.

Bốn! Lại đúng ngay ô đất của Hạ Chước.

Cậu ta gần như muốn lật cả bàn lên vì tức. Vừa bực bội đếm số tiền còn lại, mới phát hiện đống tiền lèo tèo trong tay không đủ trả phí dừng chân.

Phá sản.

Mà lại thua ngay trước mặt cái thằng “nhà quê” này mới tức. Từ Ngô nghiến răng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn sang.

Đối diện, Hạ Chước vẫn điềm nhiên như không. Cậu ta hơi cúi mắt, cằm sắc nét, bàn tay gầy nhưng có lực đặt trên mép bàn, như thể chẳng thèm để ý đến cậu ta chút nào.

Từ Ngô tức đến tái mặt.

Mấy người xung quanh lại không nhận ra sắc mặt Từ Ngô, còn có kẻ vui vẻ hả hê:

“Nha~ Từ Ngô là người đầu tiên bị loại rồi! Ha ha ha ha!”

“Thôi được rồi, đừng nói nữa.” Có người thấy Từ Ngô bắt đầu nổi giận thì vội nói hòa:

“Hay là mình kết thúc luôn ở đây đi? Đếm xem ai còn nhiều tiền nhất, người đó thắng.”

Mọi người đều gật đầu đồng tình.

Cuối cùng Hạ Chước đứng nhất, Quan Tinh Hòa đứng ba, còn Từ Ngô… khỏi nói, chót bảng.

Mọi người bắt đầu thu dọn bàn chơi, chỉ còn lại Từ Ngô cúi đầu bấm điện thoại.

“Anh em, mày ổn không đấy?”

Tin nhắn từ bên kia lập tức gửi đến:

“Không ổn, tụi mày chơi thêm một ván nữa đi, câu thêm chút thời gian cho tao.”

Từ Ngô trợn trắng mắt.

Chơi thêm ván nữa? Nhìn cái vẻ mặt đắc ý của thằng kia, không chừng mình sẽ lật thật cái bàn mất.

Cậu ta nhanh tay gõ:

“Tụi tao chơi xong rồi, mọi người thu dọn cả rồi.”

Đối phương trả lời liền:

“Thêm chút nữa thôi, làm ơn, không thì coi như kế hoạch thất bại sát nút luôn.”

Từ Ngô cầm điện thoại, ngả người ra ghế, ngước mắt nhìn quanh.

Nguyễn Thị Thu Hiền

Những tờ tiền giấy đủ màu đã được cất gọn vào hộp, mọi người cũng bắt đầu đứng dậy chuẩn bị về.

Lòng Từ Ngô nóng như lửa đốt, vội nói:

“Hay là mình đi ăn kem đi?”

“Được đó được đó!” Một người lập tức hưởng ứng, “Dù sao cũng chưa muốn về.”

Từ Ngô thở phào nhẹ nhõm, rồi liếc sang Hạ Chước, cố ý nói với giọng không mấy thân thiện:

“Luật là vậy rồi. Người thắng mời.”

Đây vốn là quy tắc bất thành văn sau mỗi lần chơi game. Kem chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Quan Tinh Hòa mím môi, nhìn vẻ mặt đắc ý của Từ Ngô mà trong lòng cảm thấy hơi bất an.

Đã thế Hạ Chước – người từ đầu đến giờ gần như không nói gì – cũng nhẹ gật đầu, trầm giọng đáp:

“Được.”

Cậu không kìm được mà thả lỏng.

Đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Chước chơi một trò chơi thế này. Dù khởi đầu có chút lộn xộn, nhưng tổng thể thì rất suôn sẻ.

Gió nhẹ thổi qua mang theo hương cỏ xanh, khiến tâm trạng cũng thư thái lạ thường.

Từ Ngô dẫn cả nhóm rời khỏi khu chung cư, băng qua đường, cuối cùng dừng lại trước một tiệm kem trang trí bắt mắt gần trung tâm thương mại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/kho-treo-cao/chuong-2.html.]

Quan Tinh Hòa nhìn cái bảng hiệu, kéo Từ Ngô lại, hạ giọng hỏi:

“Anh làm gì vậy, bình thường không phải chỉ ăn ở cửa hàng tiện lợi thôi à?”

“Vội gì.” – Từ Ngô đáp – “Ba em cũng đâu phải không cho cậu ta tiền, ăn đắt một chút thì sao.”

Nghĩ đến lúc Hạ Chước mới đến nhà, bố Quan Tinh Hòa đã đưa cho cậu một chiếc thẻ, Quan Tinh Hòa khẽ thở dài:

“Anh có thể thôi đi được không?”

Từ Ngô nhướng mày, không thèm để ý. Tay đút túi quần, bước tới quầy, ngẩng đầu nói:

“Cho một viên chocolate, một viên dâu.”

Sau đó quay đầu liếc qua Hạ Chước, rồi hỏi những người khác:

“Còn mấy cậu ăn gì?”

Mọi người nhao nhao gọi món, chỉ có Quan Tinh Hòa nhăn mặt nói:

“Dạo này em ăn không nổi kem.”

Nhân viên quầy lễ phép gật đầu, thông báo:

“Tổng cộng là 360. Anh thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?”

Từ Ngô bĩu môi về phía Hạ Chước:

“Hỏi cậu ta.”

Tủ đông bày kem chỉnh tề, đầy màu sắc.

Hạ Chước đứng nép trong góc, siết chặt số tiền giấy trong túi, lòng bàn tay bắt đầu ướt đẫm.

Cậu chỉ mang theo 50 đồng.

Ban đầu cứ tưởng là đi ăn mấy cây kem bình thường, đâu nghĩ lại đắt đến thế.

360…

Là tiền sinh hoạt của cậu trong suốt hai tháng.

Từ khi chuyển đến đây học, Hạ Chước đã tiêu của chú Quan không ít. Cậu thật sự không thể tùy tiện tiêu thêm nữa.

Vì vậy, chiếc thẻ chú Quan đưa, cậu vẫn chưa dùng đến – chỉ cất chặt trong ngăn kéo, định bụng lần sau gặp sẽ trả lại.

Giờ đây, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của Hạ Chước đều đã có sắp xếp, số tiền lẻ mà ba cậu để lại cũng đủ để xoay sở từng ấy.

Hạ Chước nhìn xuyên qua lớp kính của tủ đông, ánh mắt lặng lẽ quét qua đủ loại kem nhiều màu sắc. Nhân viên dùng chiếc muỗng inox nhẹ nhàng múc một viên kem, để lại trên mặt kem những đường vân đẹp như tác phẩm nghệ thuật.

Chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy… lại có thể bằng cả tiền ăn của cậu trong hơn một tuần.

Lòng bàn tay Hạ Chước bắt đầu toát mồ hôi, dính vào những tờ tiền, ướt nhẹp và nhầy nhụa.

Bên cạnh, Từ Ngô bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Này, đừng nói là cậu không định trả nhé?”

Giọng không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh của cửa tiệm lại vang lên rõ ràng đến mức chói tai.

Quan Tinh Hòa đứng trong góc, không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang.

Dưới ánh đèn trắng dịu nhẹ, Hạ Chước mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ. Đôi mắt đen sâu hun hút, âm trầm như bầu trời đang phủ mây đen kín đặc ngoài cửa sổ.

Cậu mím môi đến trắng bệch, bên cạnh còn có người siết tay căng chặt đến mức run rẩy.

Chẳng lẽ… là không mang đủ tiền? Quan Tinh Hòa nghĩ thầm.

Có vẻ như nhân viên cũng nghĩ như vậy, anh ta hơi khom người, giọng nói lộ ra chút không kiên nhẫn:

“Thưa ngài, tổng cộng là 360. Nếu hiện tại không thanh toán được, mời ngài tránh sang một bên để không cản tầm nhìn của khách sau.”

Người xếp hàng phía sau đã bắt đầu sốt ruột:

“Mua thì mua, không mua nổi thì nhường đi chứ.”

Hạ Chước khẽ cúi đầu, vai hơi rũ xuống, môi mím lại thành một đường thẳng.

Những lời lẽ đầy khinh miệt ấy như những con d.a.o vô hình, cứ thế từng nhát, từng nhát đ.â.m vào người cậu. Lòng tự trọng yếu ớt của một cậu thiếu niên chưa kịp lớn mạnh bị xé toạc đến rướm máu.

Trong tiệm, bầu không khí bỗng chốc đông cứng vì câu nói đầy lạnh lùng vừa rồi.

“Ai nói là bọn tôi không mua?”

Một giọng nữ thanh thoát vang lên bên tai Hạ Chước. Các ngón tay cậu khẽ run rẩy.

Một mùi hương nhẹ thoảng qua đầu mũi, giọng nói ấy lại gần thêm chút nữa:

“Dùng thẻ hội viên được chứ?”

Ánh đèn chói chang dường như dịu lại trong thoáng chốc. Hạ Chước lặng lẽ nghiêng mắt nhìn.

Bên tay phải cậu, một cô gái nhỏ nhắn đứng đó, hơi ngẩng đầu. Đôi mắt hạnh sáng ngời như ngọc lưu ly dưới ánh đèn.

Nhân viên sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng, giọng có phần lắp bắp:

“Có thể… dĩ nhiên là có thể rồi.”

Phải biết rằng, thẻ hội viên ở đây chỉ dành cho khách đã nạp trên 10.000 tệ. Thông thường, mọi người chỉ ghé mua vài viên kem lẻ, hiếm ai lại nạp nhiều tiền vào một tiệm kem như vậy.

Ngay cả người khách ban nãy còn hùng hổ đòi chen hàng cũng im bặt, cúi đầu chờ.

Quan Tinh Hòa bình thản nói:

“Hôm nay tôi quên mang thẻ, báo số điện thoại cũng được. Tôi và anh họ tôi thường xuyên tới đây, chắc anh nhận ra tôi chứ?”

Nhân viên nghi hoặc liếc nhìn cô gái nhỏ mặc váy liền màu hồng nhạt, làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt long lanh, linh động.

“À… vâng, đúng rồi.” – Anh ta miễn cưỡng gật đầu, không dám đắc tội với một khách VIP như vậy.

Từ Ngô bên cạnh sững sờ, chưa kịp ngăn lại thì đã nghe Quan Tinh Hòa bình tĩnh đọc ra số điện thoại của Quan Dập.

Chưa tới vài giây sau, điện thoại Từ Ngô rung lên bần bật. Bên kia là người anh họ với mái tóc buộc gọn đang nhắn tin:

“??????”

Từ Ngô nuốt ực một miếng kem, trả lời:

“Em gái cậu vừa dùng thẻ hội viên của cậu, dưới tên thằng nhóc kia, mời tụi này ăn kem.”

Tin nhắn bên kia đến nhanh hơn:

“Nói lại lần nữa?”

Từ Ngô lập tức đặt điện thoại xuống, nhớ tới mỗi lần Quan Dập nổi giận thì không dám nhắn thêm câu nào.

Lần này đúng là thảm hơn trong tưởng tượng.

Kem vani tan ra trong miệng, vị ngọt dịu đậm đà. Từ Ngô vừa ăn vừa lặng lẽ nhìn về phía thiếu niên đang đứng cách đó không xa.

Bầu trời bên ngoài dần dần tối lại, Hạ Chước vẫn không ăn kem, chỉ lặng lẽ đứng trong góc.

Sống lưng cậu thẳng tắp như cây bạch dương giữa cơn gió lạnh, chiếc áo sơ mi trắng tinh càng tôn lên dáng người gầy gò, đơn bạc.

Không hiểu sao, hình ảnh ấy lại khiến người ta cảm thấy… có chút cứng cỏi, kiêu ngạo, đầy bất khuất.

Điện thoại trên bàn lại rung lên vài lần. Là tin nhắn từ Quan Dập:

“Hắn xong rồi.”

Từ Ngô khẽ cười, trong lòng dâng lên một chút mong đợi mơ hồ.

Cậu thật sự muốn xem –

Đợi đến khi Hạ Chước biết chuyện, cậu ta sẽ phản ứng thế nào?

Loading...