Đến khi hồn, mới phát hiện lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng.
lúc lấy giấy lau mồ hôi thì phát hiện nhịp tim iWatch của vọt lên 180.
Chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi, trái tim đối mặt với thử thách từng , , cứ ở đây nữa chắc đột tử mất.
“phắt” dậy khỏi chỗ , vì động tác quá mạnh nên ánh mắt của lũ bạn cùng phòng đều đồng loạt đổ dồn về phía .
“Tớ việc , đây.”
vội vàng cầm lấy túi, định tranh thủ lúc chúng nó kịp phản ứng thì chuồn khỏi hiện trường, nhưng bước một bước Ngô Ưu túm chặt lấy áo.
Chỉ thấy tất cả đều dậy khỏi chỗ , Ngô Ưu lo lắng hỏi:
“Chuyện gì mà gấp thế, cần bọn tớ giúp gì ?”
“Không cần , giảng viên bảo bài luận văn của tớ chỗ cần chỉnh sửa, gấp một chút.”
thực sự dối, giảng viên hướng dẫn luận văn của là một nổi tiếng nghiêm khắc, chỉ cần một dấu chấm câu cũng đủ để phê bình và gửi trả về kiểm tra nữa.
Huống chi, một luôn theo đuổi sự hảo như cô gặp đứa học dốt, cố chấp như , đúng là một chướng ngại trong sự nghiệp của cô .
Theo , chỉ vì nhận học trò mà cô lúc nào cũng để sẵn thuốc trợ tim bên , phòng khi cần dùng đến.
Thực tế thì cô đúng là liên hệ với , nhưng bảo hôm nay, mà là cuối tuần mới kêu đến gặp.
“Vậy nhanh , trời tối , bọn tớ tiễn .”
Giọng Ngô Ưu đột nhiên trở nên oang oang, cứ như đang chuyện với , mà là cố ý cho khác .
Anan
“Các cứ chơi tiếp , cùng với em là .”
Phó An cầm lấy túi trong tay đưa đến mặt, khoác vai chào tạm biệt .
thật sự còn cách nào khác, chỉ đành mỉm phối hợp.
Cứ thế chúng cùng rời khỏi quán sữa, vốn định trốn Phó An thì biến thành một đối mặt với .
Để tránh giao tiếp gượng gạo, cố ý chậm , theo Phó An, gió nhẹ thổi qua, hương thơm Phó An bay mũi .
rút lời từng rằng đàn ông ai cũng hôi, Phó An thơm lắm, là mùi hương tươi mát và thanh khiết của mùa xuân, là mùi cỏ non nhú cơn mưa rào.
kiềm chế bản mà cứ tham lam hít hà mùi hương , đến nỗi Phó An dừng bước mà vẫn nhận .
Đến khi hồn, mới phát hiện trán sắp chạm yết hầu của .
Yết hầu khẽ nhúc nhích, giọng đầy từ tính và mang theo chút trêu chọc vang lên đỉnh đầu .
“Là giả vờ vô tình hôn ?”
Tim chợt giật thót, đó liền lùi một bước.
“Không , đang nghĩ về chuyện luận văn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khoa-cua-trai-tim/chuong-4.html.]
Khóe môi Phó An khẽ cong, bật một tiếng trầm thấp từ trong cổ họng: “Sau đừng khoác lác nữa nhé.”
“Vâng, xin ghi nhớ lời dạy của cảnh sát.” thành khẩn gật đầu và hứa hẹn: “Hôm nay thật sự cảm ơn nhé, tư duy của lũ bạn cùng phòng đều độc đáo, để chê .”
“Không , vì nhân dân phục vụ mà.” Phó An cầm lấy điện thoại trong tay đưa đến mặt. “Mở khóa .”
ngoan ngoãn mở khóa điện thoại, khi cầm thì trong khung chat WeChat thêm một bạn mới.
[Phó An.]
Phó An bằng giọng điệu ôn hòa: “Sau nếu cần giúp đỡ thì thể liên hệ .”
“Vậy nếu cần giúp đỡ thì ?”
Hôm nay đúng là chẳng nghĩ gì cả.
“Nhớ cũng .”
Phó An đầy vẻ bất cần nhưng cũng ẩn chứa sự trêu chọc.
“Anh…” Má bắt đầu nóng ran lên: “ là , giúp việc lớn như , khi nào thời gian…”
còn hết, Phó An giành lời: “Cuối tuần, cuối tuần thể cùng ăn cơm.”
“Được.” mím môi gật đầu, che giấu sự vui sướng trong lòng.
“ đưa em về nhà.”
Ánh mắt Phó An thật dịu dàng, dịu dàng đến mức như tan chảy hút hết trong đôi mắt .
đỏ mặt gật đầu, vai kề vai cùng con đường nhỏ trải đầy ánh trăng, từng bước từng bước, giẫm lên bóng của mà về nhà.
Phó An đưa về đến hành lang tòa nhà, thang máy đang dừng ở tầng một, chào tạm biệt .
Anh gật đầu, bước ấn nút chọn tầng.
lúc cửa thang máy sắp đóng , liền mở cửa, kéo ngoài, lôi lối thoát hiểm bên cạnh.
dựa tường, gần , hành lang tĩnh lặng đến mức thể rõ tiếng thở của .
“Có chuyện gì ?” cẩn thận hỏi.
Phó An ghé sát thêm chút, cúi đưa môi gần tai, tiếng thở dồn dập trong gian trống trải thật ám : “ xa em.”
Chưa kịp đáp , Phó An dần tiến đến gần môi hơn.
Tim bắt đầu đập thình thịch, nhưng may mắn vẫn còn một chút lý trí.
đưa hai tay chống : “Chẳng hôn tính là chống thi hành công vụ còn gì?”
Anh chợt bật , một nụ đầy ám . Khoảnh khắc đó, một nụ hôn nhẹ nhàng, mát lạnh rơi xuống trán :
“ hôn em thì tính.”