Ông rút mấy quyển sổ tay từ kệ sách đưa cho tôi: “Đây là tài liệu thầy từng soạn, có thể giúp được cháu.”
Tôi mở trang đầu, chi chít công thức và kỹ thuật giải đề, nét chữ đều tăm tắp như in.
“Cháu cảm ơn!” Tôi ôm tập sổ quý như báu vật.
“Đừng vội mừng.” Thầy Trần nghiêm giọng, “Toán nâng cao không thể chỉ học thuộc lòng mà giỏi được. Cần tư duy sáng tạo và ý chí bền bỉ.”
Ông ngừng lại một chút, bỗng hỏi: “Cháu biết tại sao tôi giúp cháu không?”
Tôi lắc đầu. Đây cũng là điều tôi luôn thắc mắc – kiếp trước tôi chưa từng quen ông, vậy mà kiếp này ông giúp tôi nhiều lần.
“Vì cháu khiến tôi nhớ đến một người.” Ánh mắt ông lướt qua tôi, như nhìn về nơi xa xăm nào đó, “Năm xưa, tôi có một học trò, gia cảnh nghèo nhưng thiên phú cao. Tiếc là…”
Ông đột ngột im lặng: “Thôi, chuyện cũ không nhắc nữa. Cháu chỉ cần nhớ, tri thức có thể thay đổi vận mệnh, nhưng điều kiện tiên quyết là – cháu phải làm chủ được nó, chứ đừng để nó chi phối cháu.”
Trước khi tôi rời đi, thầy Trần dúi vào tay tôi một túi trái cây và hai quyển sách ngoại khóa: “Tuần sau mang bài làm đến cho thầy xem.”
—----------
Về đến nhà, ba đứa em đang vây quanh chiếc tivi xem hoạt hình. Ba tôi tựa vào đầu giường, trên đùi đặt chiếc laptop, đang gõ chữ.
“Ba, con về rồi.” Tôi cất trái cây vào bếp, “Hôm nay làm việc suôn sẻ chứ ạ?”
“Ừm…” Ba hiếm khi mỉm cười, “Nhận… một đơn lớn… tài liệu quảng bá doanh nghiệp… năm trăm đồng…”
“Tốt quá rồi ạ!” Tôi thực sự vui mừng từ tận đáy lòng. Công việc viết nội dung của ba ngày càng thuần thục, thu nhập cũng dần ổn định. Ở kiếp trước, lúc này ông đã buồn bã chán nản, bệnh tình ngày một tệ hơn.
Sau bữa tối, tôi lấy sổ tay do thầy hiệu trưởng Trần đưa ra nghiên cứu. Một trang trong đó nói về phương pháp giải bài bằng “tư duy ngược”, đúng loại tôi cần để giải bài khó trong bài kiểm tra trình độ vừa rồi. Tôi háo hức ngấu nghiến từng dòng chữ, học mãi đến tận nửa đêm.
Sáng Chủ Nhật, tôi chuẩn bị ra chợ mua đồ thì Tô Linh (em gái) rụt rè lại gần.
“Chị ơi… em đi chợ với chị được không?”
Tôi cảnh giác nhìn nó. Ở kiếp trước, Tô Linh ghét nhất là đi chợ với tôi, chê chợ bẩn và bừa bộn. Bây giờ đột nhiên tích cực như vậy, chắc chắn có vấn đề.
“Được thôi.” Tôi giả vờ không nhận ra, “Đang cần người xách đồ đây.”
Chợ đông đúc ồn ào, Tô Linh bám sát sau lưng tôi, nhưng ánh mắt cứ liên tục liếc ngang liếc dọc. Lúc tôi đang mặc cả với người bán, nó bất ngờ kéo tay áo tôi.
“Chị, em… em qua bên kia xem cái kẹp tóc, xíu quay lại liền!”
Chưa kịp tôi trả lời, nó đã chạy biến.
Tôi lặng lẽ theo dõi, thấy nó chạy đến một góc khuất trong chợ, nơi một cậu con trai ăn mặc thời thượng đang chờ. Khoảng mười sáu tuổi, tóc nhuộm vàng, tai đeo khuyên.
“Tiền đâu?” Cậu ta hạ giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-tran-troi-cua-me-la-xieng-xich-cua-cuoc-doi-toi/9.html.]
Tô Linh lôi ra năm mươi đồng từ túi áo – chính là tiền tôi để trong hộp sắt để mua thức ăn! “Cho anh… anh nói sẽ mua cho em sợi dây chuyền đó mà…”
Cậu ta giật lấy tiền, cười nham nhở: “Gấp gì? Cuối tuần sau mang cho em.”
Tôi tức đến run cả người.
Ở kiếp trước, Tô Linh bắt đầu yêu sớm từ cấp hai, lừa tiền nhà để mua đồ cho bạn trai. Sau này vì cái gọi là “tình yêu”, bỏ học theo trai rồi bị vứt bỏ, trở thành gánh nặng cả đời của tôi.
“Tô Linh!” Tôi sải bước tới.
Nó hoảng đến trắng bệch mặt: “Chị… em…”
“Trả tiền đây.” Tôi lạnh lùng đưa tay về phía cậu con trai.
“Tiền gì?” Cậu ta giả vờ ngây ngô, “Tôi đâu quen em gái cô, nó cứ ép đưa tiền cho tôi mà…”
Tôi không nói nhiều, túm chặt cổ tay hắn: “Hay chúng ta lên đồn công an nói rõ? Vị thành niên lừa đảo, trại giáo dưỡng đang đón đấy.”
Mặt hắn biến sắc, miễn cưỡng móc tiền ném xuống đất rồi chửi thề bỏ chạy. Tô Linh ngồi xổm xuống đất bật khóc.
“Em ghét chị!” Nó nức nở, “Anh ấy… anh ấy nói thích em… nói em là cô gái đẹp nhất anh từng gặp…”
Tôi thở dài, đỡ nó dậy: “Nếu thật sự thích em, sao lại đòi tiền em?”
Tô Linh không nói gì, nước mắt lăn dài.
“Đi, chị cho em xem cái này.” Tôi dắt nó đến tiệm net, trả năm đồng mở máy nửa tiếng.
“Chị làm gì vậy?” Nó cảnh giác hỏi.
Tôi không trả lời, tra cứu số QQ của thằng kia – ở kiếp trước, Tô Linh từng khóc kể tôi nghe về bản chất thật của gã này.
Quả nhiên, trên diễn đàn địa phương có vô số bài tố hắn lừa tình lừa tiền. Đều là cùng một chiêu trò.
“Nhìn rõ chưa,” tôi chỉ vào màn hình, “Tháng này hắn lừa ba đứa con gái rồi, em là người thứ tư.”
Tô Linh nhìn chằm chằm màn hình, sắc mặt ngày càng trắng bệch.
Cuối cùng nó bật khóc nức nở, khiến quản lý tiệm net cũng khó chịu liếc qua.
Trên đường về, nó cúi đầu không nói một lời.
Sắp về đến nhà, nó bỗng lí nhí: “Chị… em xin lỗi…”
“Phải biết tiết kiệm tiền.” Tôi không nói thêm gì, chỉ xoa nhẹ đầu nó.
Kiếp này, tôi sẽ không mắng nhiếc như trước, nhưng cũng sẽ không bao dung vô điều kiện. Nó phải học cách chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.