Lục Ly(P1) - 1

Cập nhật lúc: 2025-09-22 18:14:24
Lượt xem: 0

Chương 1:

 

Ngày xách chiếc vali cũ kĩ, đặt chân cổng chính ngôi trường quý tộc , ánh nắng đầu thu rắc vàng từng phiến lá, gió nhẹ lướt qua tà áo đồng phục khẽ tung bay.

 

Cánh cổng sắt đen khổng lồ chạm khắc hoa văn cầu kỳ, hàng cây phong trồng hai bên lối rủ bóng xuống mặt đất lát gạch sáng bóng như gương. 

 

Tất cả thứ toát lên một vẻ xa hoa, trang nghiêm đến mức khiến chỉ giữ từng nhịp thở thật khẽ.

 

Nơi như một thế giới riêng của những kẻ sinh ở vạch đích đến các gia tộc giàu sang, quyền thế. Nhìn bộ dạng đơn giản của haiz... chỉ là một học sinh giỏi giang đặc cách nhận suất học bổng danh giá. 

 

chuẩn sẵn tâm lý từ , từ hôm nay, cuộc sống sẽ chỉ chuyển đổi từ địa ngục qua địa ngục khác.

 

vẫn còn nhớ rõ: những ánh mắt khinh miệt, những lời giễu cợt cay nghiệt, thậm chí cả sự chèn ép...tất cả đều thể xảy .

 

Đời vốn chẳng đoán điều gì. hi vọng, một ước mơ nhỏ nhoi rằng cuộc đời sẽ nhẹ nhàng hơn một chút..

 

Ngay buổi sáng đầu tiên, khi còn đang loay hoay tìm lớp học, bất ngờ đụng mặt một nhóm nam sinh mặc đồng phục chỉnh tề nhưng gương mặt hùng hổ chắn ngang lối.

 

Họ xếp thành nửa vòng cung, ánh mắt giễu cợt từ đầu đến chân. Một tên nheo mắt:

 

“Đây chẳng học sinh học bổng mới ? Nhìn vẻ yếu ớt quá nhỉ?"

 

"Nhóc con! Muốn yên thì mau nộp phí bảo kê đây, bằng kh-"

 

Một tên còn hết câu thì một cơn choáng váng bất ngờ ập đến. Bụng rỗng từ sáng khiến đầu óc cuồng, mắt tối sầm . Chưa kịp hiểu chuyện gì, cơ thể ngã vật xuống.

 

Hay lắm Lục Ly! Ngay ngày đầu mà mày gây sự với học sinh trong trường

 

Xem những ngày tháng tiếp theo chẳng thể êm .

 

 

Khi tỉnh , mùi thuốc sát trùng của phòng y tế đập thẳng mũi. Trần nhà trắng sáng, rèm cửa phất phơ trong gió.

 

giật khi phát hiện bên cạnh giường một bóng dáng cao lớn đó. Gương mặt cương nghị, ngũ quan sắc sảo như tạc từ đá cẩm thạch, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy , lạnh lùng mà nguy hiểm.

 

nheo mắt bảng tên: Mặc Uyên Tịch.

 

Mặc Uyên Tịch..

Chẳng là cái tên mà dặn lòng tuyệt đối phép dây ?

 

Chính là con trai duy nhất của ông trùm giới ngầm nào đó khét tiếng, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn!

 

Aaaa! chứ!

 

Trên bàn cạnh giường, một chiếc bánh kẹp thịt còn nóng hổi tỏa hương thơm ngậy, cùng cốc sữa tỏa khói nghi ngút. Chưa kịp mở lời, dậy, một bàn tay to lớn đưa lên, mắt trợn to, xem xong đời !

 

Rồi...bàn tay khẽ xoa đầu một cái.

 

“Yếu đuối.” – giọng trầm khàn, dứt khoát, xen chút cọc cằn.

 

“Người của bằng bông gòn ? Sao nhẹ bẫng hả?”

mở to mắt, tim đập lạc nhịp. Chưa bao giờ một xa lạ hung hăng ... dịu dàng đến đối xử thế .

 

Hắn hừ một tiếng, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn nổi lên. Lời tiếp theo như đe đe dọa nhưng nửa thật nửa đùa:

 

“Lần nếu đói thì tìm . Còn bỏ ăn nữa...” – giơ nắm tay, gân xanh hằn rõ.

 

đ.ấ.m chết!”

Hắn , nhưng trong đáy mắt ánh lên chút hoảng hốt kịp tan. 

 

Ánh sáng xuyên qua rèm cửa, từng dải nắng vàng óng rơi xuống nền gạch trắng bóng loáng, kéo dài thành những vệt ấm áp.

 

Không khí trong phòng y tế tĩnh lặng đến mức thể rõ tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp khẽ khàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/luc-lyp1/1.html.]

 

chống tay định dậy, nhưng đầu vẫn còn choáng, mềm nhũn như chồi non mới nhú.

 

lúc , bàn tay rắn chắc đặt lên vai , giữ xuống.

 

“Đừng động.” 

 

ngước mắt lên, bắt gặp đôi đồng tử đen sâu thẳm của . Không kiểu trong trẻo yên bình, mà là ánh mang sức nặng, lạnh lùng dọa

 

lắp bắp:

 

“Cậu... là Mặc Uyên Tịch?”

 

Hắn nhướng mày, khóe môi nhếch lên thành nụ nửa như chế nhạo, nửa như bất cần:

 

"Sao? Có ý kiến gì về tên ?"

 

"Không.. gì" giọng lí nhí.

 

chớp mắt, sang chiếc bánh kẹp thịt và ly sữa còn bốc khói bàn. Mùi thơm béo ngậy lan tỏa, kích thích cơn đói cồn cào trong dày. Chưa kịp hỏi gì thêm, thản nhiên cầm lấy cái bánh, đặt thẳng tay .

 

“Ăn .”

 

lúng túng, ngẩng đầu:

 

... kịp...”

 

“Không cần kịp. Ăn.” – giọng cộc lốc, chừa cơ hội từ chối.

 

đành ngoan ngoãn cắn một miếng. Cảm giác mềm xốp nóng hổi, vị bánh mặm ngọt đan xen thơm lừng cả khoan miệng, như đánh thức tất cả giác quan. kịp nuốt hết thì đột ngột lên tiếng, giọng mang theo chút giễu cợt:

 

“Gầy thế , trông như gió thổi bay. Lỡ ngất ngay giữa sân trường, còn tưởng ngược đãi học sinh mới.”

 

nghẹn, ho khụ khụ. Hắn vươn tay vỗ nhẹ lưng , động tác mạnh mẽ cẩn thận đến khó tin.

 

“Chậm thôi. Không ai tranh ăn với cả.”

 

, ánh mắt chút nghi ngờ:

 

“Cậu... vì ở đây? Chúng quen .”

 

Uyên Tịch ngả , khoanh tay, đôi mắt nheo như thể đang suy nghĩ, hừ lạnh:

 

“Vì đến xem, học bá mới đến mặt mũi tròn méo thế nào. Thấy ngất, thuận tiện mang đến đây. Vậy thôi.”

 

Nghe thì dửng dưng, nhưng khóe miệng khẽ giật, như thể chính bản cũng tin cái lý do đưa .

 

Không kiềm , bật khẽ.

 

Ánh mắt lập tức tối sầm, giọng hạ mấy độ:

 

“Cậu đang nhạo ?”

 

giật , cuống quýt lắc đầu:

 

“Không! chỉ... thấy lạ thôi.”

 

" thấy lạ, vì đây là đầu quan tâm."

 

Hắn chăm chú thêm vài giây, bất ngờ vươn tay, khẽ cốc nhẹ lên trán một cái.

 

“Cậu thật sự là giành suất học ở đây đấy? Ngốc! Cười cái gì mà . Ăn cho hết , nghỉ. rảnh trông trẻ con cả ngày.”

 

Nói thế, nhưng vẫn yên ở đó, hề rời .

 

Lòng dâng lên một cảm giác mềm mại khó tả. Có lẽ lâu lắm mới như .

 

Loading...