Tóc gáy của Đại Yên Điệp dựng cả lên, bắt đầu nghi ngờ, hỏi gã tài xế mặt dày: “Có con đường ma ?”
với cần nghi thần nghi quỷ. tin tà ma kiểu , cô hồn dã quỷ còn lái xe ?
Gã tài xế mặt dày thì thào: “Cái khó lắm, lẽ là linh hồn của chiếc xe nào đó đây rơi xuống vách núi mà xác xe vẫn tìm thấy. Bây giờ thể là vong hồn c.h.ế.t vì t.a.i n.ạ.n xe cộ đang theo chúng đấy. Nếu tin, dừng xe cho xuống xem thử?”
Mặt Đại Yên Điệp tái mét, với : “Tuyệt đối đừng xuống xe. Thắng Lợi, chú gan lớn thì lớn thật, nhưng là thể để chú cố tình tìm cái rắc rối đó.”
Trong lòng cũng kinh ngạc, nhưng liếc thấy vẻ mặt gã tài xế mặt dày gì đó kỳ quái, lập tức hiểu . Con đường chiếc xe đang chạy , chắc chắn hai bên đều là núi cao, nhưng trời tối nên thấy. Xe chúng chạy qua, âm thanh núi chặn , tạo thành tiếng vọng. Những thường xuyên lái xe đường núi đều gặp chuyện . Cảm giác như thứ gì đó theo phía , nhưng thực đó là tiếng vọng của chiếc xe phía chạy trong núi. Gã tài xế mặt dày chắc chắn cũng , cố tình giả thần giả quỷ để dọa chúng .
Gã tài xế mặt dày thấy nhận , bèn : “Chú em cũng khá đấy, coi như chút gan . Giờ thì hai còn buồn ngủ nữa ?”
thầm nghĩ: “Mẹ kiếp nhà , nếu vì đường, lôi xuống đ.á.n.h một trận . Hôm nay nhịn cơn tức , sẽ cho tay.”
Gã tài xế mặt dày đúng là một kẻ hâm dở. Hắn tự lái xe trong núi mà tìm đường, sợ chúng buồn ngủ ai chuyện với , nên nghĩ cái trò ma quỷ để dọa . Chúng gặp hạng cũng đành chịu, ruột gan hối hận gần như xanh hết cả , chỉ mong sớm đến Lĩnh Thông Thiên tìm một thôn làng nào đó để nghỉ .
Chiếc xe tải nhỏ dựa ánh đèn pha tiếp tục con đường núi gập ghềnh. Tình trạng đường ngày càng tệ, xe bắt đầu rung lắc dữ dội. Nhìn bảng chỉ đường thấy đang qua "Hang Chuột Ô". ngừng nhắc nhở gã tài xế mặt dày mở to mắt đường. Khi cua qua một khúc quanh, thấy đèn pha chiếu một đường phía , mặc một bộ quần áo màu trắng. vội vàng bảo gã tài xế mặt dày chú ý. Gã tài xế mặt dày đạp mạnh phanh gấp hết cỡ, nhưng đó xuất hiện quá đột ngột, xe va chạm khi dừng . Đầu xe nghiêng về phía vách núi bên đường, suýt đ.â.m mới dừng hẳn.
Chúng trong xe quán tính đột ngột kéo theo, tự chủ mà đổ nhào về phía . Đại Yên Điệp ở giữa, đúng lúc đập mạnh cần . Theo cảm nhận của , cú va chạm đủ sức gãy vài cái xương sườn của , chừng thể nguy hiểm đến tính mạng. màng đến vết đau , vội vàng đỡ dậy, hỏi thế nào? Có ?
Đại Yên Điệp đau đến nửa ngày thở nổi, gắng gượng : “Nguy... nguy hiểm chứ ... Đây là m.á.u thịt mà...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ma-thoi-den-mo-ma-o-tien-don/chuong-23-ky-ngo-chuot-o.html.]
thắc mắc trong lòng, gãy xương sườn thì mà , nghĩa là thương nặng. Va chạm mạnh như ? Đưa tay sờ mới hiểu, cần va cọc tiền mà Đại Yên Điệp bó quanh . Đó là tiền mang theo để thu mua đồ vật. Xem , tiền thể cứu mạng, câu quả sai chút nào.
Gã tài xế mặt dày cũng cú va chạm cho choáng váng. Khi hồn, cuống quýt nhảy xuống xe, tìm kiếm khắp đường núi và bánh xe, nhưng thấy gì cả. Hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
Đại Yên Điệp : “Rõ ràng thấy đường, thoáng cái biến mất, phía xe còn cả vết máu. Lần đúng là đụng ma !”
Gã tài xế mặt dày nhổ một bãi nước bọt xuống đất, : “Đụng ma vẫn hơn đụng . Đụng ma thì mất mạng, đụng thì mất tiền. Kiếm tiền thời buổi khó khăn quá, thà lấy mạng còn hơn lấy tiền của !”
Đại Yên Điệp : “Nửa đêm nửa hôm đụng cái gì cũng rắc rối. Tóm là , đừng nhiều nữa, chúng nhanh thôi.”
Gã tài xế mặt dày than vãn: “Nếu chở hai Lĩnh Thông Thiên, cũng chẳng vòng trong cái núi giữa đêm khuya. Tốn thời gian, tốn tiền dầu thì thôi , lạp xưởng còn đủ no. Anh xem đây là cái chuyện gì? Nếu tự lái xe, giờ đến nhà nghỉ tắm nước nóng, uống nóng ăn mì nóng ...”
: “Anh còn mãi hết hả? Nếu còn nữa, cháu thể nhịn, nhưng chú cũng thể nhịn nữa.”
Đại Yên Điệp : “Không cháu nhịn chú nhịn, mà là thể nhịn cái gì và thể nhịn cái gì (ý : Tức nước vỡ bờ).”
: “Ai nhịn ? Chúng trả tiền xe cho mà dẫn sai đường, suốt dọc đường còn lèm bèm. Ai nhịn thì nhịn chứ thể nhịn .”
Gã tài xế mặt dày ngang ngược : “Có giỏi thì đừng xe của , xuống xe chơi xơi nước . cho hai , xuống giữa đường cũng trả tiền, thiếu một xu thử xem...” Hắn khởi động xe, đèn pha phía bật sáng lùi xe. Vừa lùi hai ba mét, ngẩng đầu lên, phát hiện hai bàn chân nhỏ mang giày vải trắng thò xuống ngay phía đầu xe.