Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-01 03:47:03
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai con bước khỏi phòng, gió lạnh buổi sớm khiến An Kỳ rùng .

 

Trong sân, Dương Kim Hoa đang hung hăng trừng mắt nàng, tay cầm đòn gánh và thùng nước.

 

“Trước tiên gánh nước! Lu nước cạn !”

 

An Kỳ đôi thùng nước to kềnh, cánh tay mảnh khảnh của , dứt khoát lắc đầu: “Gánh nổi.”

 

“Cái gì?” Giọng của Dương Kim Hoa cao lên tám bậc.

 

“Ta gánh nổi.” An Kỳ từng chữ một, “Đại tỷ thể cường tráng, việc hợp với . Ta thể cho gà ăn.”

 

Dương Kim Hoa tức giận đến tái mặt: “Ngươi loạn !”

 

An Kỳ bỗng nhiên bí ẩn ghé sát : “Đại tỷ, Vương Bán Tiên hôm qua còn với ...”

 

Dương Kim Hoa nhảy dựng lên như mèo dẫm đuôi: “Ngươi, ngươi đừng bậy!”

 

An Kỳ vô tội chớp chớp mắt: “Ta còn gì mà.”

 

Dương Kim Hoa nghiến răng nghiến lợi, nhưng dám thật sự động thủ, chỉ thể tức giận xách thùng nước bỏ , khi ném một câu: “Đợi trở về tính sổ với ngươi!”

 

An Kỳ mặt quỷ về phía bóng lưng nàng , kéo Dương Liễu về phía chuồng gà, là chuồng gà, thực chỉ là dùng đá xây một bức tường cao hơn một mét trong sân, vây bốn năm con gà , vô cùng đơn sơ.

 

“Mẫu ... Nương, thật sự cho gà ăn ? Gà hôi quá!” Dương Liễu bịt mũi hỏi.

 

“Cho ăn cái gì mà cho ăn,” An Kỳ bĩu môi, “Ta chỉ là tìm một cái cớ để gánh nước. Đi thôi, tiên xem ‘ ’ của con.”

 

Các nàng đến chính phòng nơi gia gia nãi nãi ở, cửa thấy tiếng trẻ sơ sinh . Dương lão thái đang tay chân luống cuống ôm một bé trai gầy nhỏ dỗ dành, thấy An Kỳ , vẻ mặt phức tạp, Dương lão đầu sáng sớm tản bộ , trong phòng.

 

“Nương, đến xem Dật An.” An Kỳ tự nhiên tới.

 

Dương lão thái ngẩn : “Ai?”

 

“tôn nhi của đó,” An Kỳ đón lấy hài tử, “Ta đặt cho nó một cái tên mới, gọi là Dương Dật An. Chữ Dật trong kiên cường bất khuất, chữ An trong bình an. Phu quân tòng quân nguy hiểm như , đổi tên Cẩu Đản, để cầu nguyện phu quân bình an trở về.”

 

Môi Dương lão thái run rẩy: “Cái , cái hợp quy củ, với lão gia nhà ngươi một tiếng...”

 

“Quy củ do đặt , đợi lão gia trở về, hãy với .” An Kỳ nhẹ nhàng đung đưa hài tử, “Đại Nha cũng đổi tên , gọi là Dương Liễu. Người xem, bao.”

 

Dương Liễu đúng lúc lộ nụ ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi một tiếng: “Nãi nãi.”

 

Dương lão thái nụ của Tôn nữ, tôn nhi trong lòng tức phụ, cuối cùng thở dài một : “Tùy ngươi ... Hài tử là của ngươi.”

 

An Kỳ trong lòng vui mừng, xem bà bà dễ chuyện hơn tưởng tượng. Nàng nhân cơ hội : “Nương, còn một chuyện thương lượng với . Người xem thể thế , thật sự việc nặng, thể phân chia việc nhà một chút ?”

 

Dương lão thái cảnh giác: “Phân chia thế nào?”

 

“Ví dụ như việc nặng như gánh nước, bổ củi, để Đại tỷ ; nấu cơm, giặt giũ những việc ; cho gà ăn, đào rau dại thể để Dương Liễu giúp.” An Kỳ lẽ, “Mỗi một việc thôi mà.”

 

“Cái ...” Dương lão thái do dự.

 

lúc , Dương Kim Hoa gánh nước trở về, mồ hôi đầm đìa, cửa thấy lời An Kỳ, lập tức nổ tung: “Ngươi !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-5.html.]

An Kỳ vội vàng, ôm hài tử sân, cố ý cao giọng để hàng xóm láng giềng đều thể thấy: “Đại tỷ, nếu , chúng phân gia ! Dù quân lương của Hạo ca gửi về cũng đủ cho ba con sống qua ngày ! Ta cái gì cũng cần, chỉ cần quân lương của Hạo ca gửi về là .”

 

Lời dứt, chỉ Dương Kim Hoa sắc mặt đại biến, ngay cả Dương lão đầu cũng từ ngoài sân xông : "Hồ đồ! Phân cái gì mà phân gia! Cha còn tại thế thì thể phân gia!"

 

An Kỳ sớm mò nhược điểm của Dương lão đầu từ ký ức của nguyên , đó là sĩ diện. Ở nông thôn cổ đại, phân gia là một chuyện mất mặt, đặc biệt khi nhi tử còn đang tại ngũ.

 

"Cha, con cũng a," An Kỳ vẻ tủi , "nhưng đại tỷ cứ ép con, một c.h.ế.t sống , gánh nước. Nếu con vì mệt nhọc mà xảy chuyện gì, ca ca Hạo trở về các ăn với thế nào? Vốn dĩ mệnh của đại tỷ ít nhiều cũng phần khắc , khắc chúng con con, chừng chính là cha ."

 

Dân làng vây xem càng ngày càng đông, chỉ trỏ bàn tán. Dương lão đầu giữ nổi thể diện, trừng mắt nữ nhi: "Kim Hoa! Đệ tức phụ con thể suy yếu, con thể nhiều hơn một chút ?"

 

Dương Kim Hoa dám tin: "Cha! Nàng giả vờ đó!"

 

An Kỳ đột nhiên ho khan, ho đến nỗi thở . Dương Liễu lanh lợi đỡ lấy nàng: "Nương! Người đừng kích động, thể chịu kích thích!"

 

Dương lão đầu thấy , những đang xem náo nhiệt ngoài cửa, cuối cùng cũng vỗ đùi định đoạt: "Cứ mà quyết! Việc nặng Kim Hoa , việc nhẹ Dương An Thị !"

 

Dương Kim Hoa tức đến giậm chân, nhưng đành chịu bó tay. An Kỳ lén lút hiệu chiến thắng cho Dương Liễu, tiểu dạng, xem thu thập ngươi thế nào.

 

Giữa trưa dùng bữa, An Kỳ như nguyện ôm "nhi tử" Dương Dật An. Tiểu gia hỏa một tuổi ba tháng, gầy đến đáng thương, nhưng đôi mắt sáng ngời, thấy nàng liền chìa tay đòi bế.

 

"Xem nguyên đối xử với đứa trẻ tệ." An Kỳ nhỏ với Dương Liễu.

 

Dương Liễu tò mò chọc chọc má : "Ở hiện đại con vẫn luôn , ngờ xuyên thành hiện thực, nương, giao cho con trông nom ."

 

"Con vẫn còn là một đứa trẻ, còn trông trẻ , nhưng con thể thường xuyên đến mặt nãi nãi mà học hỏi, còn thể lười biếng một chút." An Kỳ nháy mắt với nữ nhi.

 

"Con hiểu !"

 

Trên bàn ăn, Dương Kim Hoa luôn dùng ánh mắt g.i.ế.c trừng An Kỳ, nhưng vì Dương lão đầu mặt, dám càn. An Kỳ thì cứ ung dung ăn bánh màn thầu đen, thỉnh thoảng gắp thêm cho Dương Liễu một đũa dưa muối.

 

," An Kỳ đột nhiên lên tiếng, "Từ hôm nay trở , nữ nhi tên là Dương Liễu, nhi tử tên là Dương Dật An, đừng gọi sai đấy nhé."

 

Dương Kim Hoa "choang" một tiếng quăng đũa: "Chỉ là một thứ phá của thôi mà đổi tên gì chứ? Đại Nha Đại Nha quen gọi , gọi Dương Liễu cái gì?"

 

"Đại tỷ, nếu nữ nhi là đồ phá của, đại tỷ là gì? Đại tỷ mới là đồ phá của đích thực! Ngân lượng trong nhà đều cho tiêu tán cả ." An Kỳ tủm tỉm , "Hơn nữa Vương Bán Tiên ..."

 

Dương Kim Hoa lập tức như quả bóng xì , nghiến răng nghiến lợi cầm đũa.

 

Sau bữa cơm, An Kỳ dẫn hai đứa trẻ về phòng , cuối cùng cũng thở phào một .

 

"Trận đầu thắng lợi!" Nàng dài giường sưởi, với Dương Liễu, " đây mới chỉ là bắt đầu, chúng tìm cách thực sự cải thiện cuộc sống."

 

Dương Liễu ôm chơi, đột nhiên : "Nương, dạy con thêu thùa, hơn nữa còn thêu tệ. Nếu , con sẽ thử xem ."

 

"Được!" An Kỳ mắt sáng rỡ, "Vậy thì chúng thể..."

 

Lời còn dứt, bên ngoài truyền đến tiếng Dương Kim Hoa: "Dương An Thị! Bát đĩa còn rửa kìa!"

 

An Kỳ trợn trắng mắt, nhỏ với Dương Liễu: "Xem kìa, đây chính là sự trả thù điển hình nơi công sở." Rồi nàng lớn tiếng đáp : "Biết đại tỷ! Đi ngay đây!"

 

Nàng dậy, chỉnh y phục, nháy mắt với Dương Liễu: "Đi thôi, rửa bát. Nhớ kỹ, đổi từng bước một, hôm nay giành quyền đổi tên và điều chỉnh phân công, ngày mai giành những quyền lợi khác!"

Gà Mái Leo Núi

 

Dương Liễu ôm theo. Đột nhiên, nàng cảm thấy cuộc sống xuyên đến cổ đại, lẽ tệ như . Ít nhất, nàng một đấu trí đấu dũng, còn một đáng yêu, và một tương lai đầy khả năng.

 

 

Loading...