Mao sơn tróc quỷ nhân - Chương 11: Thủy thi
Cập nhật lúc: 2025-09-18 14:46:59
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Xong ? Con ma đó thu phục ?” Giọng căng thẳng của Tiểu Mã vang lên từ phía .
“Không bảo đừng xuống đây ?”
“Hì hì, đến cứu cô gái mà.” Tiểu Mã tới, cùng với Diệp Thiếu Dương, đỡ cô gái dậy, đùa một câu: “Cô thế nào , cần hô hấp nhân tạo , tiểu Mã ca thể hiến một chút.”
Diệp Thiếu Dương lười để ý đến , vẽ một lá ngưng thần phù, dán lên cô gái, sang một bên chờ đợi.
Tiểu Mã ngắm khuôn mặt cô gái, sờ cằm lẩm bẩm: “Nhìn vẻ quen quen.”
Dưới tác dụng của ngưng thần phù, cô gái nhanh chóng tỉnh , phát hiện bên cạnh một đàn ông lạ mặt , hơn nữa đó trông đê tiện, lập tức hét thất thanh, cắn một cái cánh tay Tiểu Mã.
“Aiyo! Bà nội ơi buông , cô hiểu lầm , chúng đến cứu cô mà!”
May là cô gái vẫn còn một chút ký ức khi ngất xỉu, bắt cóc, lúc cô mới buông miệng, Tiểu Mã giải thích một lúc lâu mới hiểu chuyện gì, vẻ mặt chút đờ đẫn, dùng ánh mắt nửa tin nửa ngờ Diệp Thiếu Dương đang ở một bên.
“Cậu … Là thật , là cứu ? Trên đời thật sự ma ?”
Diệp Thiếu Dương trả lời, xổm vũng nước đọng đó, lặng lẽ quan sát. Rõ ràng là nước đọng, nhưng lúc lay động, thể thấy những gợn sóng ngừng nổi lên.
“Cậu vũng nước gì?” Tiểu Mã cắn một cái, dám ở gần cô gái nữa, hiếu kỳ lên, cũng bắt chước Diệp Thiếu Dương, thò cổ trong nước.
Diệp Thiếu Dương thò tay dính một chút nước, đưa miệng nếm thử, lông mày nhíu .
“Cậu khát đến điên ?” Tiểu Mã , “Nếu khát thì , sẽ mua nước cho , cũng đến mức uống !”
Diệp Thiếu Dương để ý đến , : “Bên trong thủy thi, tu vi gần trăm năm của con ma nữ đều nó hấp thụ , nên mới yếu như .”
“Thủy thi là gì?” Tiểu Mã hiếu kỳ hỏi, kết quả như để cho một câu trả lời trực tiếp nhất, một bàn tay lớn đột nhiên vươn từ trong nước, tóm lấy tóc của , kéo xuống.
Tiểu Mã tùm một tiếng ngã trong nước, đạp hai chân như con ếch, thấy sắp chìm xuống đáy, Diệp Thiếu Dương nhanh mắt nhanh , nhắm chuẩn vị trí, một kiếm đ.â.m trong nước, vật đó lập tức buông tay, đó Diệp Thiếu Dương dùng sức kéo Tiểu Mã lên.
Tiểu Mã quá sợ hãi, vẻ mặt chút đờ đẫn, run rẩy. Mãi một lúc mới hồn, vội vàng bò đến chỗ cách vũng nước một chút, giọng run run: “Thứ đó là cái gì !”
“Thủy thi.” Diệp Thiếu Dương giải thích: “Vốn là một xác c.h.ế.t c.h.ế.t đuối trong nước, ma quỷ nhập , cơ thể chỉ phân hủy đến một mức độ nhất định, m.á.u hóa thành thi độc, gần giống với cương thi, do ngâm trong nước lâu ngày nên hôi thối.”
“… ở đó hình như chạm cái gì đó, mềm mềm, là thứ đó ?”
Tiểu Mã nhớ vẫn còn sợ, vươn tay quệt vũng nước bẩn mặt, hôi đến mức nôn, cảm thấy trong tay cái gì đó, cúi đầu , trong tay là một cục bầy nhầy, qua cứ tưởng là bùn và cành cây khô, nhưng kỹ là một đống thịt vụn và tóc, giữa mùi hôi thối, hình như còn một chút mùi phụ nữ, lập tức sợ đến tè quần, vứt ngay thứ trong tay , chà chà bãi cỏ, miệng thì kêu lên như sắp vỡ giọng: “ chịu nổi , về tắm ngay thôi!”
Diệp Thiếu Dương rút một nắm lá ngải khô từ thắt lưng , tới, vốn định giúp xử lý vết thương, nhưng ngửi thấy mùi hôi , lập tức bịt mũi, ném nắm lá ngải khô cho : “Tự chà lên cổ , kẻo thi độc lây nhiễm.”
Trừ thi độc nhất là nếp, nếu thì lá ngải cũng dùng .
Tiểu Mã sững , cũng chẳng buồn chà tay nữa, bốc lá ngải khô, chà lên chỗ cổ thủy thi cào, tiếng xì xì vang lên, khói trắng bốc lên, đau đến nỗi kêu la oai oái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mao-son-troc-quy-nhan/chuong-11-thuy-thi.html.]
“ là xui xẻo, xui xẻo! bảo đừng đến, cứ nhất quyết đòi đến, còn bảo chỉ là chuyện nhỏ…” Tiểu Mã tu tu.
Diệp Thiếu Dương bộ dạng bẩn thỉu, nhếch nhác của , thương hại lắc đầu.
Cô gái cứu lúc bây giờ cũng xuống gò đất, vẻ mặt chút đờ đẫn Diệp Thiếu Dương, cảnh tượng , cô vẫn thể chấp nhận , lo lắng hỏi: “Nơi thật sự ma, bây giờ ?”
“Đưa thủy thi lên, g.i.ế.c nó là .” Diệp Thiếu Dương trả lời qua loa, giọng điệu cứ như đây chỉ là một việc nhỏ thể dễ dàng.
Cô gái sững một lúc, : “Nó ở trong nước ? Cậu định thế nào, nhảy xuống bắt nó ?”
Diệp Thiếu Dương liếc mắt, nước hôi như , thằng đần mới xuống, đầu , với vẻ mặt gian xảo Tiểu Mã: “Nhiệm vụ vinh quang giao cho đấy, xuống dẫn thủy thi lên đây.”
“?” Tiểu Mã trố mắt kính to như chuông đồng, vung tay điên cuồng: “Không , , chẳng pháp thuật, xuống đó còn đủ nó ăn, đánh c.h.ế.t cũng !”
Diệp Thiếu Dương : “ cách để nó hại , chỉ cần để nó tóm lấy …”
“ , nước hôi như thế, đánh c.h.ế.t cũng xuống!”
“Chết tiệt, đây là kiếm âm đức đấy, ? Kiếm nhiều âm đức, kiếp đầu thai gầy.”
“ béo tám đời cũng xuống!” Tiểu Mã một cách hùng hồn, hề lay chuyển: “Nói như , chính xuống !”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, thằng béo c.h.ế.t tiệt IQ thấp, nhưng ngu đến mức nhảy hố lửa, , hố nước, còn cách nào khác, đành hy sinh một chút vốn liếng, thở dài, mở ba lô, lấy một gói hùng hoàng, đau lòng rắc hết xuống vũng nước.
“Đó là cái gì?” Tiểu Mã trợn tròn mắt hỏi.
“Hùng hoàng, một loại dược liệu thể trừ ma, tránh tà.”
Tiểu Mã chợt hiểu : “Có là hùng hoàng trong rượu hùng hoàng mà Pháp Hải cho Bạch Tố Trinh uống, uống liền biến thành rắn ?”
“Là Hứa Tiên, Pháp Hải.” Cô gái nhắc nhở, sang Diệp Thiếu Dương: “Bây giờ ?”
Diệp Thiếu Dương khoanh tay bên vũng nước : “Cứ đợi , thủy thi một lát nữa chịu nổi sẽ tự nó ngoi lên thôi.”
Tiểu Mã và cô gái thủy thi sẽ lên bờ, lập tức lùi mười mấy bước, Tiểu Mã đột nhiên nhớ điều gì đó, giận dữ : “Đơn giản như là thể dụ nó lên, tại xuống?”
Diệp Thiếu Dương lườm một cái: “Hùng hoàng đắt thế, chẳng tiết kiệm tiền cho chúng .”
“Chết tiệt, còn bằng một gói hùng hoàng ?”
“Hùng hoàng thể tránh tà, thì thể tránh tà ?”
Cô gái phá lên: “Cậu mặt cũng thể tránh tà.”
Tiểu Mã đen mặt, hai hàng nước mắt chảy dài.