Tôi đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Đây là một căn biệt thự đơn lập. Chỉ cần tôi có thể rời khỏi đây và quay lại khu vực trung tâm, tôi sẽ an toàn!
Nhưng khi mở cửa chính và thấy rõ khung cảnh bên ngoài, tôi không kìm được mà hét lên một tiếng.
Bên ngoài cổng, từng lớp từng lớp rắn quấn quanh kín mít. Quả nhiên, Thẩm Xuyên Trạch không hề tin tưởng hoàn toàn lời tôi nói!
May mà hôm qua lúc mua rượu hùng hoàng, tôi đã cẩn thận chia sẵn một túi nhỏ mang theo bên người.
Nó không có tác dụng với Thẩm Xuyên Trạch, nhưng với những con rắn bình thường này thì hiệu quả đuổi đi vẫn khá rõ rệt.
Khi đám rắn bị mùi rượu làm cho choáng váng, tôi lập tức phóng người lao ra khỏi biệt thự.
Nhìn biệt thự khuất dần phía sau, tôi bắt đầu thấy khó xử — lúc bị bắt cóc, tôi chẳng mang theo điện thoại. Không có tiền, tôi phải quay về bằng cách nào đây?
Tôi buồn bã ngồi xổm bên lề đường, chẳng lẽ đành chờ bị Thẩm Xuyên Trạch bắt về lần nữa sao?
Ngay lúc ấy, một chiếc xe hơi bỗng dừng lại trước mặt tôi. Chiếc xe mới cứng, nhìn là biết vừa mua chưa lâu.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào trong, khi thấy rõ người ngồi trong xe, tôi c.h.ế.t lặng. Là cô ấy.
Ngồi trong xe là một cô gái xinh đẹp, tóc bạc, mắt trắng, giữa chân mày có nốt chu sa đỏ rực.
Chính là nữ chính trong truyện tôi viết — Bạch Vi Vi. Tôi đầy thắc mắc: cô ấy sao lại tới được đây?
Thế giới này thật quá kỳ quái rồi.
Giọng nói của Bạch Vi Vi mang theo vẻ gấp gáp, cô mở miệng trước:
"Tôi đến tìm cô là vì chuyện của Thẩm Xuyên Trạch, tôi cần cô giúp."
Tôi hơi chần chừ, rồi cũng ngồi vào ghế phụ.
Theo thiết lập ban đầu của tôi, Bạch Vi Vi là người chính trực, ngoài lạnh trong nóng, chắc chắn không hại tôi. Hơn nữa nơi đây vắng vẻ, rất khó đón được xe, mà Thẩm Xuyên Trạch chắc cũng sắp quay lại — tôi ngoài tin cô ấy, không còn lựa chọn nào khác.
Xe chạy nhanh về hướng nội thành, nỗi bất an trong lòng tôi cũng dần được trấn tĩnh lại.
Quất Tử
Trong lúc trò chuyện, tôi biết được sự thật:
Bạch Vi Vi là một người xuyên không, thế giới thú nhân mà tôi tạo ra chính là nhiệm vụ cuối cùng của cô ấy. Chỉ cần hoàn thành, cô sẽ được trở về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nam-chinh-cua-toi-la-ran-si-tinh/chuong-3.html.]
Không ngờ, nam chính Thẩm Xuyên Trạch của thế giới đó lại bị đột biến, tỉnh thức và có được ý thức cá nhân.
Hắn không chỉ nhận ra thân phận thật của Bạch Vi Vi, mà còn lợi dụng sức mạnh từ hệ thống của cô ấy để phá vỡ không gian, trốn khỏi thế giới thú nhân và đến thế giới thực tại của tôi.
Muốn đưa hắn quay về, cần có sức mạnh của người sáng tạo — chính là tôi.
Thẩm Xuyên Trạch vốn là bá chủ thú thế, khả năng ẩn nấp cực mạnh, rất khó phát hiện tung tích.
Thế nhưng vì lo cho tôi, hắn bất chấp tất cả dùng năng lực thiên phú của mình để tức tốc đến bệnh viện.
Nhờ vậy, Bạch Vi Vi mới phát hiện tung tích hắn, cùng với tôi — người đang ở bên cạnh hắn.
Tôi là người tạo ra hắn, đối với một nhân vật có thể đột phá không gian như Thẩm Xuyên Trạch mà nói, tôi là vật dẫn c.h.ế.t người. Giữa tôi và hắn tồn tại một mối liên kết tự nhiên.
Chỉ cần tôi còn ở thế giới này, chỉ cần hắn chưa rời khỏi — hắn sẽ luôn tìm thấy tôi, giống như tôi là một thiết bị định vị sống vậy.
Nếu tôi bị hắn đưa về thế giới thú nhân, thì những ràng buộc của Thiên đạo lên hắn cũng sẽ mất hiệu lực. Còn tôi sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Sau khi hiểu rõ điều này, tôi và Bạch Vi Vi nhanh chóng đạt được thỏa thuận hợp tác.
Tôi sẽ cố ý tiếp cận và lấy lòng tin của Thẩm Xuyên Trạch. Sau đó, vào thời điểm cổng không gian được mở, tôi dùng vũ khí hệ thống mà Bạch Vi Vi đưa để khiến hắn ngất xỉu. Còn cô ấy sẽ phụ trách đưa hắn trở lại thế giới của mình. Một kế hoạch hoàn mỹ, ai cũng có lợi.
Về đến nhà, tôi không ngừng suy tính đối sách.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Chắc chắn khi phát hiện tôi bỏ trốn, Thẩm Xuyên Trạch sẽ nổi điên. Nghĩ đến tính cách bạo ngược của hắn, tôi không khỏi rùng mình.
Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng. Tôi lập tức thu dọn ít đồ rồi chạy tới khách sạn.
Để làm cho việc chạy trốn lần này trông có vẻ chân thật hơn, tôi cố ý chọn một khách sạn đắt tiền, an ninh nghiêm ngặt.
Dù gì thì, thoát khỏi nguy hiểm rồi tìm chỗ trú ẩn an toàn mới hợp với hình tượng "bé thỏ yếu ớt" mà!
Sau khi ăn uống lót dạ và nghỉ ngơi chốc lát, tôi ôm một chiếc chăn mỏng, trốn vào tủ quần áo. Tôi đã xây dựng nhân vật Thẩm Xuyên Trạch là người đa nghi, sức mạnh kinh người, nên với tôi hắn cũng không nương tay. Thế nên trước mặt hắn, tôi nhất định phải thể hiện ra dáng vẻ sợ hãi tuyệt đối, như vậy hắn mới không nghi ngờ.
Chỉ có như vậy, hắn mới thả lỏng cảnh giác, để tôi có cơ hội ra tay.
Tôi co ro trong góc tủ, yên lặng chờ hắn đến. Có lẽ vì trải qua quá nhiều chuyện hôm nay khiến tôi quá mệt, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Trong cơn mê man, tôi bỗng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh giảm mạnh. Tôi lập tức bừng tỉnh, mở to mắt, hoảng hốt nhìn về phía cửa tủ.
Nhiệt độ giảm mạnh chính là năng lực thiên phú của Thẩm Xuyên Trạch. Hắn tới rồi!