NGỌC PHÙ - 13
Cập nhật lúc: 2025-05-15 00:20:10
Lượt xem: 2,032
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm trước ngày đăng cơ, Chu Huyền Dật lặng lẽ đến tìm ta.
“Ngọc Phù, nàng có nguyện ý ở lại bên trẫm không?”
Ta khẽ lắc đầu: “Ngọc Phù chỉ mong được xuất cung.”
“Trong lòng nàng… vẫn chỉ có Châu lang?”
Ta sững người trong chốc lát, rồi chậm rãi gật đầu, đầy nghiêm túc.
“Ngọc Phù, trẫm yêu nàng còn lâu hơn cả Châu lang.”
Chu Huyền Dật dường như khẽ lẩm bẩm điều gì đó, nhưng ta không nghe rõ. Ta lấy tờ khế ước ra: “Cho Ngọc Phù rời cung là lời hứa của bệ hạ.”
“Được.”
Khóe môi Chu Huyền Dật gượng gạo nhếch lên một nụ cười khổ, xoay người rời đi. Ta có thể cảm nhận nỗi bi thương đọng lại sau bóng lưng ấy, nhưng lại chẳng rõ… hắn đang vì điều gì mà đau.
26
Huynh trưởng và tẩu tẩu cũng cáo từ Chu Huyền Dật, họ lưu lại kinh thành, mở một tiệm bánh ngọt nhỏ.
Còn ta, đeo hành trang lên đường, một mình chu du thiên hạ. Ba năm ấy, ta đi qua không ít nơi, bái kiến mấy vị sư phụ kỳ lạ thú vị, cuối cùng dừng chân tại vùng ven biển đất Mân.
Ba năm này, Chu Huyền Dật dưỡng binh tích cốc, khuyến nông trọng dệt, đời sống bách tính cũng xem như yên ổn.
Hắn nạp ba vị phi tử, nghe nói mỗi người mỗi vẻ, song vẫn thấy chưa đủ, năm nay thậm chí bắt đầu tuyển tú nữ từ dân gian.
Ta có chút tò mò – không biết giờ đây hắn yêu thích loại nữ tử như thế nào.
Nào ngờ, hôm ấy ta định cứu hai bé gái bị người thân bán cho địa đầu xà, lại bị hắn kéo vào nha môn. Huyện lệnh nhìn thấy dung mạo ta giống hệt bức họa do kinh thành gửi xuống, mừng rỡ vô cùng:
“Là Hứa Tư Dao! Ngươi phải đại diện huyện Vĩnh Ninh vào cung tuyển tú!”
“Ta hai mươi ba tuổi rồi, còn có thể tuyển tú sao?”
“Hai mươi ba tuổi? Vậy chẳng phải là Quý phi trời định rồi sao!”
Huyện lệnh cười đến mức suýt rơi cả răng, gần như tin chắc người Hoàng thượng đang tìm chính là ta.
“Vào cung cũng được, nhưng ta phải mang theo hai đứa bé này.”
Một bé gọi là Tiểu Mãn, một bé gọi là Thanh Sương – cả ba chúng ta cùng nhau lên đường hồi kinh.
Tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên không dứt, con đường phía trước dần sáng rõ.
Phận nữ tử như cỏ rác, muốn lập thân vốn đã gian nan.
Ngay cả phù du còn có cả bầu trời rộng lớn để vẫy vùng, nữ tử lại chỉ có thể bị vây khốn trong bức tường cung cấm.
Ta không sợ tường son cung sâu, chỉ sợ nữ nhi không biết tranh đấu.
Nếu có thể đổi lấy vận mệnh cho nữ tử khắp thiên hạ, thì Hứa Ngọc Phù ta… vào cung thêm một lần nữa có là gì?
(Hết)
-HẾT-
Xoăn: Truyện có thêm phần tiếp theo, phần 2 sẽ hé lộ những chi tiết chưa rõ tại phần này nha. Trong hôm nay Xoăn sẽ lên thêm nheeee
^^
[GIỚI THIỆU PHẦN TIẾP THEO]
Ta là tú nữ do dân gian tiến cử.
Ngày đầu nhập cung… đã lỡ bước lên long sàng của Hoàng thượng.
Các tú nữ khác mắng ta hồ ly mê hoặc người, phi tần nơi hậu cung khinh ta yêu mị loạn chủ.
Ba vị Hoàng phi lại càng xem ta như cái gai trong mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoc-phu/13.html.]
“Ngươi chỉ là một tiện dân không quyền không thế, cũng vọng tưởng tranh sủng với chúng bản cung sao?”
Ta khẽ cong môi, phe phẩy tay áo:
“Tranh sủng ư? Tư Dao không màng.”
Lời chưa dứt, ba người họ đã giận dữ như nổi cơn phong vũ:
“Muốn bóp chếc ngươi, với bản cung chẳng khác gì bóp chếc một con kiến.”
Ta chỉ mỉm cười, lòng bất giác nhớ lại ba năm trước—
Cũng có một vị Quý phi từng nói câu ấy với ta.
Giờ thì… cỏ trên mộ nàng, đã xanh um mất rồi.
Nhưng ta không lừa họ.
Ta thực sự không muốn tranh sủng.
Thứ ta muốn tranh… là một mảnh thiên địa cho nữ nhi chúng ta.
01
Năm thứ ba niên hiệu Xương Đức, Đại Chu hoàng đế mở đợt tuyển tú nữ từ dân gian, mục đích là tìm một người có dung mạo giống hệt nữ tử trong bức họa.
Ta, Tiểu Mãn và Thanh Sương, với thân phận tú nữ đất Mân, được tuyển vào cung.
Tường cung cao ngất, điện ngọc nguy nga, hai bé con mới vừa tròn mười ba tuổi – Tiểu Mãn và Thanh Sương – rụt rè níu lấy vạt áo ta, len lén ngắm nhìn các tú nữ dân gian xung quanh.
Thanh Sương thì thào: “Tư Dao tỷ tỷ, họ… ai nấy đều có ba bốn phần giống tỷ.”
Tiểu Mãn phụ họa: “Phải đó, hơn nữa họ đều hóa trang giống hệt người trong bức họa.”
Nhắc tới bức họa tú nữ do kinh thành ban xuống, ánh mắt nghi hoặc của hai đứa bé quét qua từ đuôi mắt ta đến cằm, như muốn hỏi điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
Ta chỉ khẽ cười: “Hai đứa cứ xem, càng giống người trong tranh, càng không đến được trước mặt Thánh thượng đâu.”
Dứt lời, ta đầy tự tin đưa tay gõ nhẹ lên nốt ruồi màu đen được chấm lên dưới cằm bằng loại dược thủy đặc chế từ sáng sớm.
Tầm mắt ta khẽ nâng, nhìn về phía kiệu phượng đang dừng giữa lối cung đạo.
Trên kiệu, một nữ tử y phục hoa lệ an tọa, đầu cài trâm phượng đuôi vàng lay động rực rỡ, dung nhan như ngọc, mắt sáng như sao, đang từ trên cao lạnh lùng quét mắt nhìn dòng tú nữ như nước chảy đang đổ vào hậu cung.
02
Dần dần tiến lại gần kiệu phượng, Tiểu Mãn và Thanh Sương không dám cất lời, chúng theo lời ta dạy, cúi đầu thật sâu, bước chân nhẹ tựa làn gió.
“Thục phi nương nương phụng thánh mệnh chủ trì lần tuyển tú này, các ngươi chuẩn bị sẵn danh sách họ tên, chờ nương nương xem xét.”
Đoàn tú nữ bị chặn lại trước kiệu phượng, ai không hợp nhãn duyên của Thục phi đều bị loại bỏ. Tính đến lúc ấy, số tú nữ được chọn chưa đầy bốn phần.
Tiểu Mãn và Thanh Sương vì chẳng có thế lực gì, dung mạo lại còn non nớt, được cho phép chuyển đến Trữ Tú Cung chờ xét sau.
Đến lượt ta, Thục phi khẽ cau mày khi nhìn thấy ngũ quan ta có bảy phần giống người trong tranh, tuổi tác lại tương đương:
“Hứa Tư Dao, ngươi đã hai mươi ba, vậy mà vẫn chưa xuất giá sao?”
“Khởi bẩm nương nương, dân nữ là kẻ mổ heo, nam nhân trong làng chẳng ai dám cưới.”
“Mổ heo?”
“Vâng, giống thế này ạ.”
Ta vừa nói vừa giơ tay lên làm hai động tác chặt thịt thật khoa trương, biểu cảm cố ý khoa trương khiến một vài tú nữ và cung nữ bên cạnh bật cười thành tiếng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chỉ có Thục phi vẫn còn đang do dự.
Lúc này, ma ma đứng bên nàng ghé tai nói nhỏ điều gì đó, chân mày đang nhíu của Thục phi rốt cuộc cũng giãn ra. Ánh mắt nàng liếc mấy nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt ta, giọng giễu cợt:
“Vào đi. Đất Mân này đúng thật là ai cũng dám tiến cung.”
[...]