Nhật ký làm nông của thiếu gia Kỷ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-10 07:29:49
Lượt xem: 187
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
Sau khi trở về từ cánh đồng ngô, trên người Kỷ Dự Châu xuất hiện vô số nốt sưng đỏ to nhỏ khác nhau.
Chúng ngứa đến mức chỉ cần gãi nhẹ cũng đã đỏ bừng và sưng tấy.
Với làn da trắng mịn của anh, những vết đỏ nổi bật ấy trông lại càng… thê thảm hơn.
Bà lắc đầu thở dài: “Chắc là muỗi đốt rồi. Duệ Duệ, ngoài đồng có nhiều muỗi độc lắm, lần sau nhớ dặn Dự Châu quấn kỹ vào nhé.”
Tôi nhún vai: “Con cũng nhắc rồi. Nhưng anh ấy thấy phiền nên không chịu mặc gì cả.”
Cứ phải đau khổ một lần thì mới nhớ đời được.
Không biết vì quá ngứa hay vì đang trong trạng thái cực kỳ khó chịu, Kỷ Dự Châu bắt đầu cáu kỉnh ra mặt.
Tôi nghiêng đầu, thông cảm nửa thật nửa trêu: “Tốt nhất là anh đừng cử động. Nếu Tiểu Đào đến mà nhìn thấy anh bây giờ, cô bé có thể nghĩ anh đang diễn trò trêu tôi. Nhưng nếu không, có khi lại tưởng anh là… con khỉ chạy lạc từ đâu tới.”
Kỷ Dự Châu: “?”
Bà vội vàng giải thích: “Dự Châu à, gãi nhiều dễ để lại thâm đó, kể cả khi nó có lành. Duệ Duệ nói thế cũng là vì tốt cho cháu thôi. Lát nữa bà sẽ bôi thuốc cho, chịu khó đừng gãi, vài ngày là đỡ.”
Gương mặt Kỷ Dự Châu vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc: “Lâm Sơ Duệ, đây là một tai nạn lao động.”
“Hôm nay lẽ ra tôi được cộng thêm hai điểm nữa. Nhưng giờ nhìn tôi xem, trong tình trạng này rõ ràng là cần được nghỉ phép. Cô định tính toán thế nào?”
Tôi nhìn anh, nhún vai: “Anh không gặp may rồi.”
“……”
Kỷ Dự Châu thở dài, quay sang nhìn bà nội, chậm rãi nói: “Bà chăm sóc cô ấy nhé.”
Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, câu nói đó được anh buông ra với một âm điệu vô thức dịu dàng và kéo dài ở cuối câu — tạo nên cảm giác thân mật không che giấu.
Nguyễn Thị Thu Hiền
Đặc biệt là khi đem so với cái vẻ lạnh lùng sắc bén trong ngày đầu tiên gặp nhau.
Tôi ngẩng lên nhìn anh, môi hơi cong: “Giả vờ làm đứa trẻ hư trước mặt bà cũng vô ích thôi.”
Kỷ Dự Châu khựng lại: “…… Tôi từ khi nào lại giống trẻ hư?”
“Ồ, vậy thì nổi nóng cũng được.”
Với anh ta mà nói, có vẻ như cả hai cách đều là những “lời tử hình” như nhau. Anh ta lầu bầu đầy u ám: “Tôi vẫn giỏi… g.i.ế.c người hơn.”
Thấy hai đứa lại chuẩn bị đấu khẩu, bà vội lên tiếng can thiệp: “Được rồi, được rồi, ta sẽ tranh thủ cộng điểm cho cháu. Giờ đi bôi thuốc đi. Trên người còn nhiều chỗ lắm, nếu có chỗ nào không bôi được thì nhớ nhờ ta hay Duệ Duệ giúp.”
Có lẽ thật sự đã đến giới hạn chịu đựng, Kỷ Dự Châu chẳng thèm đôi co nữa. Anh cầm lấy lọ thuốc, quay đầu bỏ đi:
“Đừng làm phiền tôi nếu không thật sự cần thiết.”
Bà nhìn theo bóng lưng ủ rũ của anh, vừa lắc đầu vừa cười: “Đứa nhỏ này…”
Sau đó bà quay sang tôi, giọng trách nhẹ nhàng: “Con xem kìa, lúc nào cũng chọc tức người ta. Làm nó bực lên thì được gì chứ?”
“Có chứ, được nhiều là đằng khác.”
Khóe môi tôi khẽ cong, tôi khúc khích cười:
“Được thấy nụ cười của anh ấy.”
“……”
Đêm hôm đó.
Ngay khi tôi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, có tiếng gõ cửa khẽ vang lên, ngập ngừng và do dự.
Tôi mở cửa, ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai vẫn đang cố giữ vẻ thờ ơ của anh.
“Sao thế? Da ngứa quá à?”
10.
Đúng như bà dự đoán, cổ và cả phần lưng của Kỷ Dự Châu đều bị muỗi đốt, để lại những vết sưng đỏ ở nhiều mức độ khác nhau.
Nhưng vì buổi sáng anh đã lớn tiếng quá nhiều, có lẽ cũng thấy mất mặt nên dù việc bôi thuốc ở lưng khá bất tiện, anh vẫn cố chịu đựng đến tận lúc này.
“Nếu không vì sợ làm phiền giấc ngủ của bà già kia, tôi đã không đến tìm cô.”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi bình tĩnh nói:
“Cởi áo ra đi.”
Kỷ Dự Châu mím môi, có vẻ hơi không thoải mái. Sau vài giây do dự, anh quay lưng lại rồi chậm rãi kéo áo lên.
Chiếc áo vải đen được cởi ra gọn gàng, để lộ thân hình cao gầy nhưng chắc chắn của một người trẻ tuổi.
Vai rộng, eo thon, cơ lưng rắn rỏi, từng đường nét đều cân đối.
Điểm trừ duy nhất là những nốt đỏ lốm đốm trên da, trông rất mất thẩm mỹ.
Anh bắt gặp ánh mắt tôi đang dừng lại trên lưng mình, bèn nói với vẻ không tự nhiên:
“Đừng nhìn lung tung nữa, bôi thuốc đi.”
Tôi nghiêng mặt, giọng dửng dưng: “Hè đến, mấy chú mấy bác trong làng cũng toàn cởi trần đi làm. Trong mắt tôi, anh chẳng khác gì họ cả.”
Có vẻ bị đụng đến lòng tự trọng, Kỷ Dự Châu khó chịu quay lại, cau mày: “Cô gọi cái này là không khác biệt á? Như thế này mà là không khác biệt?”
Tôi liếc theo động tác của anh.
Cơ thể đúng là sạch sẽ, đẹp đẽ thật… nhưng—
Ánh mắt tôi lướt qua cơ bụng rắn chắc rồi dừng lại ở n.g.ự.c anh.
Da anh trắng, nhưng ở phần đó lại đỏ hồng rõ rệt.
Có lẽ trong lúc ngứa ngáy đã cào phải chỗ nhạy cảm, khiến màu da bị tối lại, sưng lên trông rất… kỳ cục.
Kỷ Dự Châu cũng nhận ra vấn đề. Một tia xấu hổ hiếm hoi lướt qua mắt anh, anh vội vàng quay lưng lại nhanh như chớp.
Tôi nhíu mày: “Anh tự làm à? Không phải tôi đã bảo là đừng gãi rồi sao?”
Kỷ Dự Châu không nói gì, chỉ hít sâu một hơi.
“Ngứa quá, không chịu nổi…”
Tôi không khách sáo. Chấm tăm bông vào lọ thuốc rồi ra hiệu:
“Ngồi xuống đi.”
Kem mát lạnh chạm vào lưng khiến cả người anh khẽ run, cơ bắp hơi căng lên.
“Lâm Sơ Duệ.”
Hơi thở Kỷ Dự Châu bắt đầu nặng nề, giọng có chút khó hiểu, xen lẫn tức giận:
“Cô có thể đừng đến gần như vậy không?”
Tôi điềm nhiên: “Chẳng phải đây là khoảng cách bình thường sao? Mà này, người đến gõ cửa tôi lúc nửa đêm để nhờ bôi thuốc là ai? Lại còn bây giờ, tai đỏ lên rồi kìa. Bị cắn à?”
Kỷ Dự Châu: “……”
Anh ho khẽ một tiếng, cố tỏ ra bình thường và đổi chủ đề:
“Sao con bé đó cứ thấy tôi là né, còn trốn sau lưng cô? Mấy đứa nhỏ khác trong thôn cũng thế. Tôi trông đáng sợ lắm à?”
“Ừ, không giống người tốt chút nào.”
“?”
Tôi cười khẽ: “Nhưng bọn trẻ dễ dụ lắm. Đối xử tốt với chúng một chút là được.”
Kỷ Dự Châu rõ ràng không hài lòng khi bị quy là “người xấu”, anh lầm bầm đầy bực bội:
“Cóc cần biết cô nghĩ gì.”
11.
Trước khi trời sáng hẳn vào sáng hôm sau, tôi đã gọi Kỷ Dự Châu dậy và cùng anh leo lên chiếc xe ba bánh của chú Trần hàng xóm để vào thị trấn bán rau.
Không gian phía sau xe rất chật, lại càng chật hơn khi chất đầy những giỏ rau.
Kỷ Dự Châu vì bị ép dậy sớm nên vô cùng khó chịu, hơn nữa còn phải ngồi bó gối trong không gian hẹp bằng đôi chân dài không có chỗ duỗi, trông anh chẳng khác gì một ông hoàng đang bị lưu đày.
Tôi đã quá quen với tính khí sáng nắng chiều mưa của anh ta nên cũng chẳng buồn để ý. Nhưng chú Trần thấy sắc mặt không vui của anh thì nhẹ nhàng nói:
“Lát nữa chú sẽ lái chậm lại chút. Cháu có thể ngủ thêm trên xe. Nhưng đường vào thị trấn xóc lắm, chịu khó nhé.”
Lòng tốt của chú khiến “cậu chủ” cảm thấy ấm lòng, hiếm hoi hiện lên trong mắt anh một tia dịu dàng.
Anh lười biếng đáp lại: “Cảm ơn chú.”
Có lẽ thực sự buồn ngủ, chẳng bao lâu sau khi xe lăn bánh, anh đã cúi đầu nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi nghiêng đầu, ánh mắt bất giác dừng lại trên khuôn mặt đang say ngủ của anh.
Ánh sáng sớm còn lờ mờ, sắc nắng nhẹ chiếu lên mái tóc mềm mại trên trán anh, làm dịu đi nét sắc sảo thường ngày. Hàng mi đen dài rũ xuống, hơi thở chậm rãi, khiến gương mặt ấy thoạt nhìn trông ngây thơ, thậm chí có phần trẻ con.
Thực ra… nhìn cũng dễ thương phết.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến tôi giật mình nhận ra, vội vàng quay mặt đi.
Có vẻ không chỉ Kỷ Dự Châu là người chưa tỉnh ngủ, mà tôi cũng thế.
Ngay lúc đó—
Rầm!
Chú Trần đạp phanh gấp. Không rõ phía trước xảy ra chuyện gì.
Thấy Kỷ Dự Châu sắp đập đầu vào thành xe, tôi theo phản xạ đưa tay ra chặn lại.
Cơ thể cao lớn, đầu nặng của anh đập vào tay tôi với một lực không nhỏ khiến tôi hít vào một hơi vì đau.
Cú va khiến mọi người hoảng hốt. Cuối cùng Kỷ Dự Châu cũng mở mắt tỉnh dậy.
Anh mơ màng nheo mắt, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cho đến khi thấy tôi nhăn mặt lấy tay che mắt, thần trí anh mới lập tức tỉnh táo lại.
“Tay cô sao thế?”
Tôi cúi xuống nhìn mu bàn tay bị va đập đến hơi tím, bình thản đáp:
“Nào phải gì to tát đâu. Não heo của ai đó suýt chút nữa đập vào chắn bùn, tôi chỉ là đưa tay ra đỡ hộ thôi.”
Kỷ Dự Châu ngẩn ra, lần đầu tiên không tức giận vì bị gọi là não heo, mà chỉ thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhat-ky-lam-nong-cua-thieu-gia-ky/chuong-5.html.]
Cùng lúc, giọng chú Trần vang lên từ phía trước:
“Các cháu ổn không? Xin lỗi nhé, lúc nãy có con gì đó bất ngờ lao ra đường.”
Tôi nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu chú Trần. Chú cứ lái nhanh lên đi ạ, chú ấy tỉnh rồi. Mình nên tới sớm để giữ được chỗ đẹp.”
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Kỷ Dự Châu vẫn chăm chú nhìn vào tay tôi, môi anh mím thành một đường thẳng.
“Tay… còn đau không?”
Tôi nhìn gương mặt có phần căng thẳng của anh, khẽ cong khóe môi, mỉm cười nói:
“Đau lắm luôn.”
“Nếu anh thương tôi thì về sau anh nên tích cực đi bán rau hơn đi.”
12.
Sau khi đến thị trấn, Kỷ Dự Châu lấy cớ tay tôi bị thương để đẩy tôi ra rìa, một mình chạy đi khắp nơi.
Tôi nhìn chăm chú vào bóng lưng đang siêng năng của anh ta, khẽ nhướng mày.
Thật hiếm thấy. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác giống như một đứa trẻ ngốc nghếch cuối cùng cũng đã trưởng thành.
Có lẽ anh ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, vì cách anh ta sắp xếp ngô và dưa chuột cực kỳ quy củ ——
Anh đặt những quả dài ở dưới, quả ngắn ở trên, chồng thành hình kim tự tháp.
Điều đó thì còn hiểu được, nhưng…
Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy đang cúi đầu, tập trung suy nghĩ về những củ khoai tây trong giỏ. Một lúc sau, anh bắt đầu chọn những củ nhỏ đặt ra phía trước, củ to để phía sau, cách đều nhau khoảng hai cm, cuối cùng xếp thành một “đội quân khoai tây” vuông vắn chỉnh tề.
Tôi: “…Kỷ Dự Châu, anh đang huấn luyện quân sự cho khoai tây à? Định sau này cử chúng đi trấn áp loạn lạc sao?”
Rõ ràng Kỷ Dự Châu đã nhập tâm vào công việc, anh ta chỉ cụp mắt chỉnh lại góc xếp rồi thản nhiên đáp: “Cô vừa nói gì?”
Thôi kệ đi, hiếm khi anh ta có tinh thần như vậy.
“Tôi nói là khi nghiêm túc thì trông anh cũng không đến nỗi nào.”
Lần này Kỷ Dự Châu nghe rõ, động tác trên tay dừng lại thấy rõ, rồi anh ta bình tĩnh nói:
“Ý cô là tôi thực sự có vẻ ngoài không tồi sao? Khen tôi đẹp trai khó đến vậy à?”
Tôi: “……”
Sau khi mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, dòng người trên phố cũng bắt đầu đông hơn.
Có thể là vì chiều cao của Kỷ Dự Châu nổi bật, tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của người đi đường cứ liên tục liếc nhìn anh ta, rồi dừng lại trước sạp rau của chúng tôi, sau đó bị thu hút bởi “đội hình rau củ” ngay ngắn đẹp mắt.
Rất nhanh, có người dừng lại hỏi: “Khoai tây trông tươi ghê, bao nhiêu một ký vậy?”
……
Mãi đến hai tiếng sau, chúng tôi mới có thể nghỉ ngơi.
Phần lớn rau đã được bán hết. Trong suốt quá trình đó, Kỷ Dự Châu phụ trách đưa túi, cân rau, thỉnh thoảng chỉnh lại rau củ. Tôi thì đếm tiền và trả lại tiền thừa. Không ngờ chúng tôi phối hợp với nhau lại khá ăn ý.
Tôi đếm số tiền kiếm được, cảm thấy rất hài lòng.
Kỷ Dự Châu cau mày, lộ vẻ khó hiểu rõ ràng: “Nhiều đồ ăn như vậy, chỉ bán được bấy nhiêu thôi sao?”
“Nhiều rồi đấy. Cũng coi như tốt.”
Tôi lấy ra hai tờ tiền đưa cho anh ta: “Đây, thưởng cho anh.”
Kỷ Dự Châu nhếch môi: “Cảm ơn, nhưng… hai đồng này mua được gì chứ?”
“Chắc chắn là có thể mua được thứ gì đó. Phía trước có cửa hàng nhỏ, anh thử đến đó xem.”
Anh ta cúi đầu nhìn hai tờ tiền nhàu nát trong tay, sau đó nói như đang bất đắc dĩ: “Được rồi.”
Chẳng bao lâu sau, Kỷ Dự Châu quay lại.
“Sao rồi?”
Anh ta bình thản đáp: “Tôi hỏi bà chủ xem có thể mua lại cả cửa hàng với giá hai đồng không, bà ấy bảo tôi cút đi.”
Tôi: “……”
“Đưa tay ra.”
“Hả?”
Khi tôi còn đang ngơ ngác, Kỷ Dự Châu đã nhét một viên kẹo trái cây giấu trong lòng bàn tay vào tay tôi.
Tôi sững người trong giây lát, rồi ngước lên nhìn anh: “Cho tôi á?”
Kỷ Dự Châu hơi nghiêng đầu, hờ hững nói:
“Rẻ lắm.”
Khóe môi tôi bất giác cong lên. Tôi bóc viên kẹo, cho vào miệng.
“Kỷ Dự Châu.”
“Gì? Đừng đòi cảm ơn đấy nhé, anh còn đưa tay ra cho tôi cơ mà…”
“Ngọt thật đấy. Anh muốn thử không?”
……
Tối hôm đó, khi Tiểu Đào lại chạy đến tìm tôi, Kỷ Dự Châu túm lấy cổ áo con bé.
Anh hơi cau mày, tuy trông vẫn có vẻ không kiên nhẫn, nhưng giọng điệu đã dịu đi nhiều:
“Sao lại trốn nữa? Đưa tay ra.”
Tiểu Đào liếc nhìn tôi một cái rồi rụt rè đưa tay ra.
Kỷ Dự Châu nhét một nắm kẹo vào lòng bàn tay nó.
“Cầm lấy, ăn đi.”
Sau đó anh quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt có chút ngập ngừng và không tự nhiên.
Kỷ Dự Châu ho nhẹ một tiếng:
“…Rẻ quá. Mua hơi nhiều.”
13.
Cử chỉ thiện chí của Kỷ Dự Châu đã phát huy tác dụng.
Sáng hôm sau, khi Kỷ Dự Châu đang ở trong chuồng heo đối đầu với Nhị Sư Huynh thì Tiểu Đào đi tới.
“Anh trai.”
Hiển nhiên là Kỷ Dự Châu không muốn trò chuyện trong hoàn cảnh như vậy. Anh ta nhíu mày, im lặng mấy giây rồi mới hờ hững đáp:
“Gì?”
Ánh mắt Tiểu Đào lướt qua đôi găng tay cao su anh đang đeo rồi dừng lại ở cổ.
“Cúi đầu xuống một chút.”
Dù không rõ Tiểu Đào định làm gì, nhưng Kỷ Dự Châu vẫn nghe theo lời, khẽ cúi đầu.
Tiểu Đào liền nhón chân lên, dùng món đồ trong tay dán nhẹ vào bên cổ anh ta.
“Xong rồi.”
Sau đó cô bé cẩn thận ngắm nhìn “kiệt tác” của mình, rồi ngượng ngùng bỏ chạy.
Kỷ Dự Châu: “……”
Anh không nhìn thấy chuyện gì vừa xảy ra nên chỉ có thể quay sang hỏi tôi: “Cô ấy dán cái gì lên cổ tôi vậy?”
“Nhãn dán kẹo cao su.”
Tôi nhìn vào họa tiết hoạt hình rồi nói thêm: “Hình như là hình mà cô bé thích nhất.”
“Vậy là cô bé chấp nhận anh rồi đấy.”
Quý Vũ Châu bất đắc dĩ nói: “Sao lại chọn loại hoạ tiết này… Không, cô đang cười gì thế?”
“Anh trông giống như…”
“Giống cái gì?”
Tôi liếc nhìn Nhị Sư Huynh trong chuồng lợn – ánh mắt cậu ấy trong veo: “Như đang đóng dấu kiểm định chất lượng thịt lợn vậy.”
Kỷ Dự Châu: “?”
Sự thật đã chứng minh: làm gì cũng không nên quá tay.
Tối hôm đó, ngay khi tôi vừa chuẩn bị ngủ, thì có tiếng gõ cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, chưa kịp phản ứng thì Kỷ Dự Châu đã lách vào, dùng mu bàn tay đẩy tôi sát vào cửa.
Anh ấy cúi người xuống một chút, ánh mắt dán chặt vào vùng cổ của tôi.
“Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ hét lên đấy.”
Tôi: “…Anh nói cái gì cơ?”
Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi mới là người đang bị quấy rối.
“Cô bé ấy đang ngủ, nhưng tôi không ngại gọi cô ấy dậy đâu.”
Rõ ràng “cô ấy” là chỉ Tiểu Đào.
“…Anh định làm gì?”
“Xoẹt” một tiếng, có thứ gì đó được dán vào cổ tôi.
Kỷ Dự Châu thản nhiên nói: “Đóng dấu.”
Anh ta cẩn thận gỡ lớp nhựa trong suốt phía trên, nheo mắt nhìn ngắm tác phẩm của mình.
“Không tồi, thịt lợn hảo hạng.”
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, đôi mắt đen ánh lên vẻ đắc ý.
“Tôi đi ngủ đây. Hẹn gặp lại ngày mai.”
Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng anh ta đang bước đi hiên ngang: “……”