Nhật ký làm nông của thiếu gia Kỷ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-05-10 07:32:42
Lượt xem: 261
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21.
Sau khi mùa đông bắt đầu, thời tiết lạnh hơn hẳn.
Trong kỳ nghỉ ngắn, tôi về nhà để lấy thêm ít quần áo ấm mang đến trường.
Tiểu Đào đến tìm tôi, vẻ mặt rầu rĩ:
“Chị Duệ Duệ, học hành vất vả lắm đúng không? Trông chị gầy đi nhiều quá…”
Tôi mỉm cười, xoa đầu cô bé:
“Đừng lo. Qua Tết là chị sẽ mập lại ngay.”
Tôi nhìn cô bé từ đầu đến chân, ngạc nhiên hỏi:
“Này, sao hôm nay mặc đồ mới vậy? Trông xinh thật đấy.”
Tiểu Đào vui vẻ kể:
“Bố mẹ em mua cho đấy! Họ nói năm nay gặp được sếp tốt, được thưởng sớm nên mua cho em quần áo mới trước Tết. Mẹ còn bảo Tết xong cũng sẽ có đồ mới nữa!”
Không biết nghĩ gì, ánh mắt cô bé bỗng sáng lên, giọng nói trở nên phấn khởi:
“Khi anh Dự Châu quay lại, em sẽ mặc đồ mới thật đẹp để chào đón anh ấy!”
Tôi sững lại một giây, rồi mỉm cười dịu dàng:
“Ừ, tốt lắm.”
Khi tôi quay về phòng, đang lục tìm trong tủ quần áo thì một chiếc túi giấy rơi xuống đất.
Đó là chiếc khăn choàng mà Kỷ Dự Châu đã tặng tôi.
Tôi im lặng nhìn nó thật lâu, rồi nhẹ nhàng nhặt lên, bỏ vào ba lô.
⸻
Trở lại trường, cuộc sống nhanh chóng quay về guồng quen thuộc. Tôi gần như đã quên cuộc điện thoại hôm trước, gác nó vào một góc sâu trong tâm trí.
Cho đến một buổi chiều thứ Sáu sau giờ tan học.
Ngoài hành lang lớp học, một nhóm học sinh tụ tập lại, ai cũng ngoái đầu nhìn về phía sân trường, mặt mày rạng rỡ bàn tán sôi nổi điều gì đó.
Cuộc sống học sinh cấp ba vốn đơn điệu và căng thẳng, nên những điều mới lạ thế này luôn là chủ đề khiến người ta háo hức.
Tôi nghe thấy vài câu loáng thoáng:
“Nhanh lên, nhanh lên, bên kia kìa! Cậu ta đứng đó từ nãy đến giờ rồi. Không mặc đồng phục trường mình đâu, chắc là học sinh nơi khác.”
“Đẹp trai quá đi mất! Để tôi chụp hình gửi cho đứa bạn xem!”
Tôi không để tâm, tiếp tục giải nốt bài tập còn dang dở.
Mặt trời dần khuất sau những dãy nhà học, ánh sáng nhạt nhòa kéo bóng người trải dài trên nền đất.
Tôi không định về nhà cuối tuần này, nên thu dọn vở vời giấy tờ rồi đứng dậy trở về ký túc xá ăn bánh mì cho qua bữa.
Lúc đi ngang tòa nhà giảng dạy, tôi bỗng dừng lại.
Dưới gốc cây sung lớn, có một bóng người quen thuộc.
Trời đã sẩm tối, sân trường gần như không còn ai. Chỉ còn mình anh đứng đó, khoác chiếc áo mỏng, dáng vẻ đơn độc như lạc lõng giữa cơn gió lạnh buốt.
Tôi đứng sững.
“Kỷ Dự Châu.”
Có lẽ vì đứng ngoài gió lâu quá, đầu óc anh hơi choáng váng, nên mất một lúc mới phản ứng lại.
Anh chậm rãi quay đầu nhìn tôi. Hàng mi dài hơi rung, giọng nói sau thời gian dài im lặng khàn đặc như gió quật qua cổ họng.
“Sao giờ em mới đến?”
Tôi đứng yên, ánh mắt vô thức rơi vào đôi bàn tay đỏ bầm vì lạnh của anh.
“Anh đợi bao lâu rồi?”
Điều tôi thực sự muốn hỏi là: anh đứng đây như một kẻ ngốc, chẳng lạnh đến tê người sao?
Anh cúi mắt, giọng rất khẽ:
“Hơn ba tiếng rồi.”
Tôi im lặng thật lâu.
Cuối cùng, chỉ còn biết thở dài chấp nhận số phận. Tôi tháo khăn choàng cổ ra.
“Lại đây, cúi đầu xuống.”
Khoảng cách giữa hai chúng tôi được rút ngắn. Hơi thở của Kỷ Dự Châu như nghẹn lại trong lồng ngực, đứng bất động để mặc tôi nhẹ nhàng quấn chiếc khăn quanh cổ anh, từng vòng, từng vòng một.
Thời gian bỗng trở nên chậm chạp, như thể từng khoảnh khắc đều kéo dài vô tận.
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt rực lên:
“Lâm Sơ Duệ, đây là chiếc khăn anh tặng em mà…”
Tôi thu tay lại, bình tĩnh nói:
“Tôi chỉ cầm hộ. Bây giờ, trả lại cho anh.”
Không hỏi lý do vì sao anh đến. Chỉ lặng lẽ đứng đó.
Anh khẽ nói:
“Trời lạnh rồi, về thôi.”
Tôi quay người, không chần chừ, bước ngang qua anh, chuẩn bị rời đi.
Anh đột nhiên nắm nhẹ lấy cổ tay tôi.
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt hoe đỏ của anh, như thể đã gom hết dũng khí còn sót lại:
“Lâm Sơ Duệ… đừng đẩy anh ra nữa.”
Cuối cùng tôi cũng đã về nhà, mang theo Kỷ Dự Châu, người không nhà cửa.
Theo lời anh, trước khi đến đây, anh đã có một cuộc cãi vã lớn với Kỷ Trường Phong và không còn nơi nào để đi.
Bà ngoại nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa hơi bực mình:
“Đứa trẻ này sao lại mặc ít đồ thế? Đợi bà một chút, bà sẽ tìm quần áo cho con.”
Khi bà đang nói chuyện với Kỷ Dự Châu thì điện thoại của tôi đột ngột reo lên.
Khi cuộc gọi được kết nối, người bên kia không dài dòng mà hỏi thẳng:
“Thằng bé đó có đến nhà cháu không?”
Tôi trả lời dứt khoát:
“Ừ, đã muộn rồi, để anh ấy ở lại qua đêm, sáng mai chú có thể cử người đến đón anh ấy.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Tôi đã đánh giá thấp tình cảm của nó với cháu.”
Ông thở dài, âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy mệt mỏi, như thể đang thỏa hiệp.
“Hy vọng cháu có thể khiến nó tập trung vào kỳ thi đại học và đỗ vào Đại học Thanh Hoa, tôi sẽ rút lại những gì đã nói trước đây.”
Tôi im lặng một lúc, cảm thấy trong lòng khá phức tạp.
Thực ra, việc Kỷ Trường Phong có thỏa hiệp hay không cũng không còn quan trọng nữa với tôi.
Vì khi tôi đồng ý để Kỷ Dự Châu về nhà, tôi đã chấp nhận sự thật đó rồi.
“…..”
“Vừa rồi em đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Từ khi tôi trở về, ánh mắt của Kỷ Vũ Châu cứ dán chặt vào tôi.
“Chú Kỷ. Tôi vừa nói có một thiếu niên phản nghịch bỏ nhà đi, giờ muốn chiếm nhà của tôi, tôi bảo ông ấy dẫn người đến nhanh chóng đưa anh đi.”
Khi quay về trong nhà, khuôn mặt vốn tái nhợt của Kỷ Dự Châu dần trở nên rạng rỡ hơn, không còn vẻ mệt mỏi và lạnh lẽo như trước nữa.
“…Tôi sẽ không rời đi.”
Cảm giác khó chịu lại dâng lên, tôi có thể cảm nhận được sự kiên quyết của anh.
Khi bà ngoại quay vào bếp, Kỷ Dự Châu đột ngột đẩy tôi vào tường.
Như thể đang suy nghĩ về những lời tiếp theo, một chút đỏ ửng từ từ lan ra trên tai anh.
“Lúc về anh đã nắm tay em rồi, và em không có bỏ tay anh ra.”
“…em cũng thích anh à?”
Tôi cảm thấy không thoải mái với ánh mắt cháy bỏng của anh, liền quay mặt đi và nói:
“Anh dùng lực quá đấy.”
Kỷ Vũ Châu không hề có ý định thả tôi ra.
“Đồ dối trá, trong kỳ nghỉ hè, em có thể nhấc một bao tải nặng 30kg mà chẳng hề do dự, còn trông em giống như Lâm Đại Vũ, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.”
Tôi: “……”
Đúng lúc đó, giọng nói của bà vang lên từ trong bếp.
“Các con ơi, mì đã chín rồi.”
Nghe thấy tiếng động lại gần, tôi vội vàng đẩy Kỷ Dự Châu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhat-ky-lam-nong-cua-thieu-gia-ky/chuong-9.html.]
Anh không để ý và bị vấp ngã, suýt nữa ngã xuống đất.
Tôi vội nói: “…Tôi xin lỗi.”
Biểu cảm của Kỷ Vũ Châu dần trở nên tức giận:
“Cả một ngày tìm em, tôi chẳng ăn gì, em có thể dịu dàng với tôi hơn chút được không?”
⸻
Vào buổi tối, trước khi đi ngủ, tôi cảm thấy có lỗi nên chủ động nói với Kỷ Dự Châu:
“Lúc trước tôi không có thời gian dọn dẹp phòng cho anh, chăn cũng không phơi dưới nắng nên không ấm. Đêm nay anh ngủ trong phòng tôi, còn tôi sẽ ngủ với bà ngoại.”
Kỷ Vũ Châu đứng im, vẻ mặt phức tạp.
Có chút vui vẻ, chút ngạc nhiên, và cuối cùng là một chút thờ ơ.
“Được rồi.”
“Bố anh sẽ cử người đến đón anh vào sáng mai, đi ngủ sớm nhé, ngủ ngon.”
Biểu cảm của Kỷ Vũ Châu cứng đờ trong giây lát.
“…Em lại muốn đuổi tôi đi sao?”
Tôi ngước mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
“Kỷ Dự Châu, về nhà phải cố gắng học, cố gắng thi đỗ vào trường đại học anh thích, sau này đừng để bản thân phải hối hận.”
“Về câu hỏi anh hỏi, đến lúc đó tôi sẽ cho anh câu trả lời.”
“…..”
⸻
Sáng hôm sau, xe mà Kỷ Trường Phong phái đến đã đến đúng giờ.
Có lẽ vì đêm qua Kỷ Dự Châu không ngủ ngon, dưới mắt anh có quầng thâm nhẹ và trông anh có vẻ mệt mỏi.
“Anh đi đây.”
“Tốt.”
“Nhớ gọi điện cho anh nhé.”
“Tôi không dùng điện thoại nhiều ở trường… Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Tốt hơn là em nên gọi.”
Tôi do dự một chút rồi nói: “…Vậy thì tạm biệt nhé?”
Dường như vẫn chưa hài lòng, Kỷ Dự Châu cúi mắt nhìn tôi thật lâu.
Sau đó ánh mắt anh chuyển xuống chiếc khăn mà tôi đang đeo.
“Em đeo nó rất đẹp. Tôi có gu thẩm mỹ thật tốt.”
Tôi: “……”
Ngay lúc tôi định thúc giục anh ấy, anh ấy bất ngờ kéo chiếc khăn lên che gần hết khuôn mặt tôi, chỉ để lộ đôi mắt.
Sau đó—
Anh cúi gần hơn và nhẹ nhàng chạm vào má tôi qua chiếc khăn quàng cổ.
“Vậy thì hẹn gặp lại lần sau nhé.”
⸻
Nguyễn Thị Thu Hiền
Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách bình lặng.
Chỉ trong chớp mắt, kỳ nghỉ đông đã đến.
Tiểu Đào chạy theo tôi, hỏi:
“Chị Duệ, anh Dự Châu có về nhà trong kỳ nghỉ đông không?”
Anh ấy sẽ không về.
Tôi bận rộn học thêm các lớp phụ để cải thiện điểm số trong thời gian còn lại, cố gắng thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh.
Sau khi trở về nhà, cậu chủ Kỷ đã suy nghĩ kỹ càng, và chỉ có Đại học Bắc Kinh là có thể chấp nhận được. Nhưng đó chắc chắn không phải vì tôi muốn nộp đơn vào Đại học Bắc Kinh.
Khi Tết Nguyên đán đến gần, bà bắt đầu đi siêu thị mua sắm Tết.
Cuối cùng, bà mang về một chiếc hộp lớn cao đến nửa người.
Ngay cả bà cũng cảm thấy khó hiểu:
“Bà cũng không rõ nữa. Họ nói có thể dùng vé số để rút thưởng. Bà thấy người khác trúng gạo, bột mì, dầu ăn với trứng. Sao bà lại trúng cái hộp to như vậy cơ chứ?”
Khi mở ra xem, tôi thấy bên trong là một hộp đầy ắp đồ ăn vặt, đồ chơi và thực phẩm bổ sung…
Bà ngoại ngẩn người một lúc, rồi mỉm cười, như đã hiểu ra điều gì.
“Đứa trẻ này…”
⸻
Đêm Giao thừa, Kỷ Dự Châu gọi điện thoại đến.
“Em nhận được quà chưa?”
“Rồi, mọi người đều rất thích. Tiểu Đào với mấy đứa khác còn bảo sẽ tha thứ cho việc anh không về.”
Trong tiếng nhạc quen thuộc vang ra từ chiếc TV cũ, tôi trò chuyện vu vơ với Kỷ Dự Châu.
“Em ăn cơm tất niên chưa?”
“Vừa ăn xong. Bây giờ đang xem chương trình Gala Tết Nguyên đán với bà.”
“Ồ, ăn món gì thế?”
“Đậu xanh chiên khô, thịt lợn xé sốt Tứ Xuyên, thịt kho nước dừa… Còn anh thì sao?”
Anh im lặng một lúc rồi buồn bã nói:
“Không nhớ rõ lắm nữa… đồ do mấy tên đầu bếp kia nấu, tệ đến mức chẳng khác gì tra tấn vị giác…”
Tôi nhận thấy anh có vẻ không vui. Vừa định lên tiếng an ủi thì anh lại như lấy lại tinh thần, nói với giọng điệu bình thường:
“Mà này, em thay cái điện thoại cũ từ bao giờ thế? Giờ còn không gọi video được để nhìn bà em nữa.”
“…..”
Quý Dự Châu không cho tôi cúp máy.
Cuộc gọi hôm đó kéo dài rất lâu, lâu đến mức tôi không cưỡng lại được cơn buồn ngủ và thiếp đi.
Giữa tiếng pháo hoa rộn ràng vang vọng bên ngoài, tôi mơ hồ nghe thấy anh thì thầm:
“Chúc mừng năm mới.”
“Chán quá… Tôi hy vọng sang năm sẽ được ở bên em…”
Khi tôi bước vào học kỳ hai của năm cuối cấp, thời gian dường như trôi qua nhanh hơn bao giờ hết.
Sau khi trải qua vô số kỳ thi lớn nhỏ, cuối cùng kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đến.
⸻
Ngày hôm sau kỳ thi.
Eleven ngồi xổm trên một sườn đồi nhỏ, vừa ăn mì gói vừa u sầu vì thời gian trôi qua quá nhanh.
“Chị Duệ Duệ, chị nói xem…”
“Nếu anh Dự Châu gặp lại em sau này, liệu anh ấy còn nhận ra em không?”
Cậu nhóc vừa mới bị rụng một chiếc răng gần đây, nói chuyện còn chưa rõ ràng, nghe ngọng ngịu.
Tên thì lại chẳng hay chút nào.
Khi Kỷ Dự Châu lặng lẽ xuất hiện sau lưng cậu ta, lông mày anh khẽ nhíu lại, ngay sau đó là một cái búng vào trán.
Tôi đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình: “…..”
Trên đường về, Eleven rụt rè đi theo sau, không hiểu vì sao anh trai mình lại trở nên “đáng sợ” như vậy sau một thời gian dài không gặp.
Tôi thì chỉ cảm thấy mệt mỗi lần nghe cậu nhóc mở miệng.
Khi Kỷ Dự Châu rời khỏi đám trẻ thì trời đã chập tối.
Chúng tôi chỉ lặng lẽ đi bộ cùng nhau dọc con đường bên cạnh cánh đồng.
“Khi tới đây, anh đã cãi nhau to với ông già vì chuyện nộp hồ sơ vào Đại học Bắc Kinh. Ông ấy còn nói sẽ đuổi anh ra khỏi nhà…”
Anh dừng lại, giọng nói có phần u sầu, như đang kể khổ.
“Anh biết phải làm sao bây giờ? Anh chẳng còn nơi nào để đi cả. Em có thể suy nghĩ chuyện cho anh ở nhờ không?”
Đúng lúc tôi cúi đầu giả vờ đắn đo, anh đã nghiêng người sát lại gần tôi.
“Anh có thể chăn lợn, nấu cơm, làm việc đồng áng. Gọi phát là tới. Ngoài ra, còn đẹp trai, vóc dáng ngon nghẻ. Em còn chần chừ cái gì nữa?”
Thật ra đến thời điểm này, câu trả lời cho câu hỏi “thích hay không thích” mà anh từng hỏi tôi nửa năm trước, đã sớm không cần nói ra lời.
Gió chiều nhẹ lướt qua, cánh đồng lúa lay động lăn tăn sóng. Không xa, bầu trời trải rộng những đám mây đỏ rực, cả không gian trở nên dịu dàng và mộng mơ.
Tôi nheo mắt cười, kiễng chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
“Vậy thì… tôi cho anh một cơ hội.”
(Hết)