Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

PHƯƠNG NIỆM TỪ - 9

Cập nhật lúc: 2025-05-06 03:10:09
Lượt xem: 154

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lòng ta chùng xuống, hắn lại tiếp tục nói:

"Tiểu Quả Tử và Tạ Chỉ tuy rất giống nhau nhưng giữa bọn họ không có liên quan gì. Hắn là Hầu gia cao cao tại thượng, Tiểu Quả Tử chỉ là đứa trẻ ăn mày đầu đường xó chợ.”

"Sở Sở, ngươi không biết đâu, nếu không nhờ Tiểu Quả Tử, mạng của ta đã bỏ lại ở Thanh Châu rồi."

Hóa ra khi còn ở Thanh Châu, bệnh tình của nhiều người dân vẫn chưa khỏi hẳn. Sau khi xác nhận cô nương kia không phải muội muội của mình, Tề Ngọc bèn ở lại đó làm việc thiện, chữa bệnh miễn phí cho dân chúng. Nào ngờ việc phát cháo không đều dẫn đến bạo loạn, hàng ngàn người dân nổi lên. Tề Ngọc bị kẹt giữa đám đông, bị xô đẩy ngã xuống đất, chân phải bị giẫm đạp đến mức không rút ra được.

Chính lúc ấy Tiểu Quả Tử nép mình trong góc tường, luồn qua một cái lỗ nhỏ, kéo Tề Ngọc chui vào trốn mới giữ được mạng sống.

"Nó là một đứa trẻ đáng thương. Ta thấy nó chỉ độ ba, bốn tuổi, một mình lẩn trốn không có gì ăn nên đã mang về."

Ta có chút hổ thẹn. Ta không thể cứu người giúp đời như hắn, lại còn vì một đôi mắt mà có địch ý với một đứa trẻ. Ta ấp úng, Tề Ngọc lại dịu dàng xoa đầu ta.

Sau đó hắn quay người ra sau vẫy tay: "Bà cụ, Tiểu Quả Tử! Lại đây cùng chúng ta thả đèn đi!"

Tiểu Quả Tử nhìn chúng ta, đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy sự mong đợi khao khát, lại không hề có sát khí. Ta chợt thấy đôi mắt này cũng không đến nỗi đáng ghét.

Đêm ấy, bốn người chúng ta cùng nhau thả đèn hoa đăng. Bốn chiếc đèn theo dòng nước trôi đi. Lung linh, lấp lánh, nương tựa vào nhau.

14.

Tiểu Quả Tử rất lanh lợi, nó biết ta không thích nó nên cứ tránh xa ta. Nó sợ ta chê nó ăn nhiều, đến cả rau cũng không dám gắp. Ta chỉ hận không thể quay lại ngày hôm đó, bắt mình ngậm miệng lại. Ta muốn bù đắp, gắp thêm thức ăn vào bát nó.

"Ngươi ăn đi."

Tiểu Quả Tử ngẩn người, đôi mắt bỗng sáng lên, vội vàng gật đầu, xới cơm ăn. Ta khẽ ho một tiếng, làm như vô tình nói:

"Gọi ta là thím thì già quá, sau này cứ gọi ta là Sở Sở tỷ tỷ đi."

Nó lại ngẩn người rồi nhoẻn miệng cười: "Sở Sở tỷ tỷ!"

Ta lại thấy nó thích A Vượng, cứ nhìn A Vượng mãi không rời. Bèn đem A Vượng về nhà.

Mắt nó sáng lên vì vui mừng: "Sở Sở tỷ tỷ, tỷ đối với Tiểu Quả Tử thật tốt!"

Ta hơi ngượng ngùng: "Nhà chúng ta thiếu một con ch.ó giữ nhà, chứ không phải vì đệ..."

Tiểu Quả Tử ôm chầm lấy ta: "Ta thích Sở Sở tỷ tỷ nhất!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuong-niem-tu/9.html.]

Khóe môi ta khẽ nhếch lên, quả nhiên là trẻ con, dỗ dành một chút là ổn rồi kìa. Tề Ngọc thường mỉm cười nhìn ta và Tiểu Quả Tử đùa giỡn. Có lẽ vì cuộc sống êm ấm, ngay cả bà cụ cũng ít khi lú lẫn. Chỉ là ngày thường bà hay cười tủm tỉm, ra hiệu gì đó với ta.

Tiểu Quả Tử nhìn ta và bà với vẻ mặt kỳ lạ.

"Sở Sở tỷ tỷ, vì sao bà lại gọi tỷ là con gái?"

Ta ngẩn người một lúc rồi nhớ ra bà cụ rất quý ta, coi ta như con gái cũng không có gì lạ. Chỉ là ta thấy rất tò mò, một đứa trẻ như nó sao lại biết ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc. Mắt nó đỏ hoe, kể rằng trước đây có một thím câm điếc đối xử với nó rất tốt với, luôn chăm sóc nó nhưng sau đó bà bị bệnh qua đời, chỉ còn lại một mình nó đơn độc.

Ta xót xa ôm nó vào lòng, nói với nó rằng từ nay về sau nó đã có gia đình, không còn cô đơn nữa. Bà cụ thấy Tiểu Qảu Tử khóc, không hiểu sao lại lên cơn lẫn, như người điên đẩy Tiểu Quả Tử rồi chạy ra ngoài.

Ta và Tề Ngọc không lấy làm lạ, cứ nghĩ bà cụ lại phát bệnh, định đưa bà sang phòng bên cạnh. Nào ngờ Tiểu Quả Tử cũng dùng hai bàn tay nhỏ bé ra hiệu nhanh thoăn thoắt trên không.

“Tề Ngọc ca ca, Sở Sở tỷ tỷ, bà bà bảo ta mau chạy trốn.”

Ta và Tề Ngọc nhìn nhau, cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn họ ra hiệu. Nói xong, Tiểu Quả Tử nhìn theo hướng tay của bà chỉ, chui tọt xuống gầm giường. Chẳng mấy chốc, nó lôi ra từ gầm giường một cuốn sổ cũ nát.

Ta và Tề Ngọc giật mình, vội vàng cầm lấy cuốn sổ. Càng xem, ta càng kinh hãi, xem xong thì nước mắt đầm đìa. Từng trang trong cuốn sổ đều chép kín chữ, chữ đầu tiên của mỗi trang đều là chữ “Trốn”.

【Ta tên Thẩm Thu Lan, ta và con gái Phương Niệm Từ bị bọn buôn người lừa bán đến đây, chồng ta là Phương Sơn, người Túc Châu, ta muốn về nhà.】

【Ta tên Thẩm Thu Lan, ta và con gái Phương Niệm Từ bị bọn buôn người lừa bán đến đây, chồng ta là Phương Sơn, người Túc Châu. Hôm nay chúng nói với ta, chỉ cần ta sinh cho tên kia một đứa con trai, sẽ lập tức thả ta và con gái về nhà, ta muốn về nhà.】

【Ta tên Thẩm Thu Lan, ta và con gái Phương Niệm Từ bị bọn buôn người lừa bán đến đây, chồng ta là Phương Sơn, người Túc Châu. Ta sinh được một đứa con trai, bọn chúng lừa ta, Niệm Từ biến mất rồi, ta muốn đi tìm con bé.】

Về sau, chữ viết càng lúc càng lộn xộn.

【Ta trốn thoát rồi, báo quan, bị bắt. Chúng làm nhục ta… Ta lấy d.a.o rạch nát mặt, ta tên Thẩm Thu Lan…】

【Ta không nói được nữa…】

【Bọn chúng c.h.ế.t rồi…】

Túc Châu, người Túc Châu, bà ấy cũng là người Túc Châu. Cuốn sổ cũ nát không biết được viết từ bao nhiêu năm trước. Chúng ta sống với bà bấy lâu nay, vậy mà chưa từng nghĩ bà ấy bị bắt cóc đến đây.

Xa cách người mình yêu thương, mất đi con gái, lại bị ép sinh con. Bà ấy kêu cứu trong vô vọng, bà ấy trốn đi hết lần này đến lần khác rồi lại bị bắt trở về. Bà ấy đau đớn đến nhường nào mới không chịu đối mặt với hiện thực. Thảo nào bà ấy điên điên dại dại, thảo nào bà ấy cứ quấn lấy ta, thảo nào bà ấy xem ta như con gái ruột.

Nhìn bà ấy như vậy, ta lại nghĩ đến mình, nghĩ đến Tiểu Quả Tử, lại nghĩ đến cha mẹ của Tề Ngọc. Chỉ hận không thể băm vằm lũ buôn người đó!

Mặt mũi Tề Ngọc cũng tái mét, nhìn đến bà, chẳng phải cũng đang nhớ đến muội muội của mình sao? Nhỡ đâu… nhỡ đâu muội muội… Hắn không dám nghĩ tiếp.

Loading...