QUAN THIỀN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-08-18 14:10:39
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đôi khi thật sự hy vọng tiểu thư mới chính là con gái của .”

Lời của chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.

Nước mắt lập tức dâng lên vành mắt, lúc mới chậm rãi hiểu : thông minh như , thể thấu những mánh khóe trẻ con của La Thốc Nhi chứ?

Ta còn nhớ rõ, năm ngoái lúc đang thiền trong núi, đến đón , tay cầm một chiếc hũ đất nhỏ.

Khi hỏi bà trong hũ gì.

Mẹ đáp: “Bắt một con rết trăm chân trong núi.”

Từ nhỏ , am hiểu y thuật, thường nghiền những thứ kỳ quái thuốc, cũng chẳng gì lạ.

Chỉ là chiếc hũ , khi mang về thì bao giờ thấy .

lâu đó, Ngũ tiểu thư La Ngọc Giao đang ngủ trưa, bất cẩn một con rết độc cắn.

Lần đó nàng trúng độc nặng, cho dù thoát chết, thể cũng suy nhược, thường xuyên mỏi mệt rã rời.

Nàng còn sức lực để trêu chọc La Thốc Nhi nữa.

Từ sớm ngờ rằng, con rết cắn La Ngọc Giao , thể chính là con rết bắt .

Vì cái hũ đất cánh mà bay, cũng .

Người thường đến chỗ ở của chúng , chỉ một La Thốc Nhi.

La Thốc Nhi hận La Ngọc Giao đến tận xương tủy.

Bởi vì La Ngọc Giao năm bảy lượt dùng dây dắt chó, suýt nữa thì siết c.h.ế.t nàng .

Trước nay vẫn tưởng, ban đầu chuyện La Thốc Nhi lén lấy hũ đất, thả rết độc cắn La Ngọc Giao.

giờ nghĩ , lẽ con rết đó vốn là cố ý bắt cho La Thốc Nhi…

La Thốc Nhi là loại trẻ con thế nào, hiểu rõ.

Thế nhưng bà vẫn dành cho nàng đầy ắp thương yêu.

Bởi vốn thích những đứa trẻ quyết đoán, tay dứt khoát, tuyệt đối mềm lòng.

Huống hồ, Thốc Nhi thông minh đến thế.

Để thị uy với , nàng lén chặt đứt cổ một con gà, ném thẳng chuồng lợn cạnh nhà xí.

Hôm , quản sự phát hiện lông gà sót trong chuồng, còn tưởng con gà chẳng may bay , rơi xuống chuồng lợn cắn chết.

thì lặng lẽ xử lý cái đầu gà vấy m.á.u , coi như từng chuyện gì.

La Thốc Nhi xuất hiện, vẫn ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi là “Vân nương”.

Mẹ mỉm đáp , còn dịu dàng xoa đầu nàng .

Ta bao giờ sợ hãi đến thế.

Nỗi lo La Thốc Nhi cướp mất dâng đến cực điểm.

Cả đêm chợp mắt.

Cuối cùng, một đêm nọ, bất chấp tất cả, ôm chặt lấy , òa nức nở:

“Mẹ! Mẹ, con sai ! Xin cho con thêm một cơ hội! Con g.i.ế.c gà! Con g.i.ế.c gà!”

Đợi mong.

Chẳng mấy chốc đến cuối năm.

Có lẽ cảm thấy hình phạt dành cho đủ , cuối cùng cũng gật đầu, đúng ngày lạp nhật, bà sẽ dẫn chuồng gà g.i.ế.c gà.

Khoảng thời gian đó, ngoài việc lên núi nhặt củi, hễ rảnh là đến bếp mài dao.

Vì thế đầu bếp Chúc khen rằng A Thiền lớn, càng ngày càng hiểu chuyện.

Ông còn bất chợt hỏi bếp theo ông học nghề .

Chúc sư phụ tay nghề gia truyền, chẳng những đủ loại bánh trái, mì bún ngon lành, mà còn tinh thông các món tiệc, tay nghề cực kỳ cao minh.

Ông một , tay nghề chẳng kém gì ông, bởi khéo nấu tiệc nên những năm đầu chủ nhân đưa Trường An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/quan-thien/chuong-5.html.]

Ông ông một con trai, lớn hơn bốn tuổi, nhưng hứng thú với nghề tổ, chỉ thích sách, từ nhỏ theo cô cô học ở học đường Trường An.

Chúc sư phụ cần cù ở nhà họ La, tiền dành dụm đều gửi cả về Trường An, dùng để trả học phí cho con.

Ông kể ngoài ba mươi tuổi mà vẫn lấy chồng, còn ông thì chỉ một đứa con trai. Để kế thừa nghề tổ, ông nhận thêm một đứa nhỏ đồ .

🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Audio" để cập nhật truyện mới nhaaa

Năm đó bán tớ nhà họ La, vẫn còn trong tã lót, thể Chúc sư phụ lớn lên.

Chẳng trách gần đây ông thường khen với , con bé A Thiền ngoài cái tật tham ăn, thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, sợ khổ, chẳng tật nào khác.

Giờ ông hỏi bằng lòng theo học , tràn đầy hy vọng về phía .

Mẹ sảng khoái :

“Ngây đó gì? Mau quỳ xuống dập đầu với Chúc bá bá !”

Ta vội gật đầu, định quỳ xuống, thì Chúc sư phụ giơ tay ngăn , vui vẻ :

“Nghề bếp tuy thuộc chín nghề thấp kém, song nhận trò là chuyện đáng mừng. Chờ chọn ngày , hấp mấy chiếc bánh bao đường cho A Thiền, ăn hãy quỳ lạy.”

Thuở nhỏ từng , trăng tròn, nhưng tiếc là lâu.

Khi đó bao giờ thật sự hiểu câu .

Mãi đến , d.a.o trong bếp mài xong, gà của còn kịp giết.

Chúc sư phụ thu đồ , bánh bao đường ông vẫn kịp hấp.

La Chính Giáp bỗng hạ lệnh, bắt giam của .

Lão là tội phạm triều đình truy nã, ẩn náu ở thôn La gia tám năm.

Trước Tết, phủ nha huyện Thấm một vị huyện lệnh mới điều đến, là một quan viên giáng chức từ Trường An, từng là Đô quan Lang trung trông coi sổ sách tù binh của Hình bộ.

Huyện lệnh mới nhậm chức, những sĩ như La Chính Giáp, tất nhiên mở yến tiệc khoản đãi.

Nửa tháng , tại bàn tiệc La gia, chính vị huyện lệnh uống say mấy chén, đường từ nhà xí trở , lạc lối bước hậu viện, vô tình thấy đang vác củi.

Mối nguy hiểm đến một cách lặng lẽ, bởi huyện lệnh tuổi hãy còn trẻ, diện mạo bình thường, ăn mặc mộc mạc chẳng gì nổi bật.

Thoạt , ông chẳng khác gì một hầu, khiến khó lòng cảnh giác.

Thậm chí còn hề để ý đến ông , vác củi xong liền về bếp.

Cũng chẳng trách lơ là cảnh giác, dung mạo hiện nay của bà khác xưa nhiều, vốn dễ gì nhận .

Thế nhưng vị huyện lệnh đến từ Trường An trí nhớ siêu phàm.

uống mấy chén rượu, nhưng trở về vẫn suy nghĩ , suy đoán mãi, cuối cùng mười ngày gọi La Chính Giáp nha môn.

La Chính Giáp trở về, liền sai trói .

Lão hỏi là nữ tử họ Trữ ở Hoằng Nông, tên gọi Trữ Anh .

Mẹ chối, họ Vân, là dân tị nạn từ Hà Đông, năm đó phủ giải thích rõ phận với Tiền thị .

La Chính Giáp cho áp giải đến, hỏi thật ?

Ta quỳ đất, sức gật đầu, hết sức thành khẩn:

“Lão gia, của con họ Vân, cũng gọi Mang thị, chẳng tên gì khác.”

La Chính Giáp trông vẻ hiền từ, nhưng thực chất vô cùng gian xảo.

Mãi nhiều năm mới , kỳ thực vị huyện lệnh cũng hề chắc chắn về phận của .

Lệnh truy nã lưu trong nha môn mờ nhòe chẳng rõ, ông chỉ dặn La Chính Giáp trông giữ kỹ, để chờ phái về Trường An xác minh.

Huyện Thấm chỉ là chốn hẻo lánh so với Trường An, nhưng nhà họ La là đại tộc ở đây.

La Chính Giáp một vị thúc công từng Trường sử địa phương, nay cáo lão hồi hương, một vị đại cữu ở quận Thái Nguyên xuất hiếu liêm.

Còn La Chính Giáp thì lòng tham vô đáy, vốn chẳng coi viên huyện lệnh mới tới gì.

Trong lòng lão mưu tính riêng.

Bởi lệnh truy nã của triều đình, cái giá của chỉ một trăm lượng hoàng kim.

Thế nhưng giang hồ giá tới mười vạn lượng.

Mà giá trị của còn vượt xa những thứ đó.

Loading...