QUÝ PHI MẶC KỆ ĐỜI - 2
Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:43:52
Lượt xem: 382
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2.
Sau bữa tối, tập yoga thêm một lúc. Nhớ kiếp , từng mua thẻ tập ở phòng gym gần nhà nhưng chỉ một hai . Huấn luyện viên yoga là một cô gái trẻ, về thường nhắn với rằng:
“Hôm nay đến ?”
Ta luôn trả lời:
“Không , tăng ca, thời gian.”
Giờ thì cuối cùng cũng thời gian .
Tiêu Kỳ ngay ngắn bên cạnh, chống cằm suy tư. Đến khi kết thúc, nó :
“Mẫu phi, múa điệu quá, chậm rãi, cuồng choáng váng đầu óc.”
Ta nhéo má nó:
“Có dạy ?”
Nó đỏ mặt:
“Con múa cho phụ hoàng xem ?”
Ta sững một chút :
“Đương nhiên là . Điệu múa chỉ dành cho bản , để thể. thêm khoẻ mạnh mà thôi”
Nó bật dậy:
“Oa! Con học!”
Thế là dạy chơi, Tiểu A Bảo khanh khách ngừng. Đêm trôi qua nhanh, chớp mắt tới giờ nghỉ ngơi. Nó níu áo , ngập ngừng:
“Mẫu phi, con dám về tẩm điện nhỏ, con sợ bóng tối.”
Ta ước lượng cách, bất đắc dĩ xuống:
“Có mấy bước thôi mà.”
Nó ôm cổ :
“Mẫu phi bế con . Người lâu bế con .”
Ta hít sâu một , bế nó lên. Đừng thấy nó nhỏ, thật nặng, chỉ mấy bước mà thở , trong khi cái miệng nó vẫn ngừng lải nhải:
“Ô… Mẫu phi, con quên bài tập .”
“Lo cái gì, ngày mai cũng .”
“ thái phó rằng ngày mai ngày mai, ngày mai tới hôm nào.”
“Ý câu đó nghĩa là ngày mai còn nhiều lắm, hôm nay vội vàng gì.”
“À… là như ?”
“Dĩ nhiên. Yên tâm , trời sập .”
“Nếu trời thật sự sập thì ạ?”
“Thì lấy chăn đắp.”
Khó khăn lắm mới đặt nó lên giường. Hai mắt Tiểu A Bảo đen láy như quả nho đen chằm chằm , cuối cùng thở dài như lớn:
“Mẫu phi, hôm nay con thật sự vui. Sáng giảng đạo, ban đêm c.h.ế.t cũng cam lòng. Mẫu phi chính là đạo của con.”
Tay đang chải tóc cho nó bỗng khựng , đó khẽ gõ mũi nó:
“Học tới nơi. Con câu nghĩa là gì ? Nó nghĩa là: buổi sáng đường tới nhà ngươi, buổi tối ngươi c.h.ế.t chắc .”
Nó trố mắt , cú sốc kiến thức đập cho choáng váng, ngơ ngác:
“Là… ?”
Ta quả quyết:
“Dĩ nhiên. Nghe mẫu phi, đừng treo chuyện sống c.h.ế.t ở bên miệng, con nên điều kính sợ.”
Nó mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp:
“Vâng. Con hiểu .”
Ta hài lòng mỉm :
“Ngủ .”
Nó khép mắt, cơn buồn ngủ kéo đến:
“Mẫu phi cũng nghỉ ngơi .”
Ta khẽ vỗ về, , còn khe khẽ hát đồng dao:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi-mac-ke-doi/2.html.]
“Đám mây nho nhỏ ơi, chầm chậm trôi gần…
Xin hãy nghỉ chân, tạm dừng một lát…”
Đợi nó ngủ say, mới bước ngoài. Vừa bước khỏi điện nhỏ, ngẩng đầu lên thấy một hàng ở trong sân. Người dẫn đầu mặc long bào màu tối, dung mạo tuấn tý, ánh mắt giao thẳng với . Ta thoáng sững sờ, vội vã bước nhanh tới, khom hành lễ:
“Tham kiến bệ hạ.”
Hắn khẽ đỡ dậy, trong ánh mắt chút trách móc:
“Bình thường nàng vẫn dạy dỗ con của trẫm như thế ?”
3.
Ta cúi hành lễ:
“Thần ngu dốt.”
Hắn trầm mặc thật lâu thở dài:
“Được . Nàng vốn chẳng để tâm đến sách vở, khó cho nàng .”
Tạ ơn xong, nghi hoặc hỏi:
“Giờ khuya, bệ hạ còn đến đây?”
Nghe thấy , tất cả thị vệ phía đồng loạt cúi đầu. Sắc mặt hoàng đế trở nên phức tạp:
“Nhờ phúc của nàng, ngay cả bữa tối trẫm cũng ăn. Người dò xét, mới phát hiện tất cả những món trẫm thích đều đưa hết cung của nàng.”
À, quả nhiên. Ta ngay đám nữ nhân đó chẳng ý gì . Đang định nhận tội, bỗng Tiêu Chính Ngôn khẽ bật :
“Bao ngày gặp, ái phi của trẫm vẫn bá đạo như thế. Vừa tay một chút khiến trẫm đích chạy tới gặp nàng .”
Thân thể cứng cong môi mỉm :
“Bệ hạ đến thật đúng lúc, thần khéo ăn khuya.”
Nồi thịt dê hầm đỏ còn dọn, bỏ thêm bánh, rau xanh, sai nấu bát canh mướp. Tiêu Dục vẫn thấy đủ, tự tay ném thêm mấy con cua to béo nồi. Hắn bằng giọng điệu chắc nịch:
“Thịt dê tính nhiệt, cua tính hàn, bổ trợ lẫn . Nàng ăn nhiều một chút.”
…Nàng ăn nhiều một chút. Cái gọi là “bổ trợ” mặt khác chính là “tương khắc”. Ta chỉ mỉm , im lặng gắp thức ăn cho . Giống như nhân viên cần phí lời với lão sếp ngớ ngẩn, phi tần cũng chẳng cần tranh luận với hoàng đế gì. Ta cũng giả vờ ăn mấy miếng. Tiêu Dục vui:
“Minh Ý, lâu lắm trẫm với nàng từng thoải mái tự tại thế .”
Ta lặng thinh. Lời khơi dậy ký ức của nguyên chủ: mấy năm , khi tình cảm còn nồng đậm, Tiêu Dục từng xuất cung cùng Tạ Minh Ý vi hành, dạo hội đêm, mua hoa đăng, ăn đủ loại quà vặt dân gian. Ký ức đẽ bao, nhưng mỗi về cung, tất nhiên thể Tiêu Dục khó chịu, thái hậu sẽ lập tức trách phạt Minh Ý thậm tệ. Dần dần, Minh Ý trở nên cẩn trọng, dám quản đến việc ăn uống của nữa. Thói quen của bản nàng cũng theo đó mà nhạt nhẽo.
Ta khẽ thở dài. Tiêu Dục khựng :
“Minh Ý?”
Ta mỉm : “Giờ thần , tất nhiên thể bồng bột giống nữa.”
Vẻ mặt Tiêu Dục dịu , lắc đầu:
“Bất kể thế nào, tình cảm trẫm dành cho nàng cũng từng đổi.”
Ta nhạt giọng đáp:
“Thần cũng .”
Hắn vô cùng thoả mãn, vui vẻ dậy, cảm thấy áy náy:
“Hôm nay trẫm lật thẻ bài của Lệ quý tần, e là thể ở cùng nàng. Nàng là tông tiến cử cung, trẫm tiện lạnh nhạt.”
Ta gật đầu:
“Thần hiểu.”
Hắn sững một chút, bước vài bước, qua bậc cửa đầu :
“Vậy… trẫm thật đấy?”
Ta hành lễ:
“Cung tiễn bệ hạ.”
Hắn yên nhúc nhích: “Trẫm thật sự đây.”
Ta thẳng lưng, :
“Thần sẽ đóng kỹ cửa cung, bệ hạ cần lo lắng.”
Hắn thật lâu phất tay áo bỏ . Ta sang Lệ Chi:
“Sáng mai đừng gọi . Truyền ngoài rằng Tiết phi nương nương ăn món do bệ hạ đích điều chế, trúng độc ngã bệnh dậy nổi.’”