QUÝ PHI MẶC KỆ ĐỜI - 3
Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:44:17
Lượt xem: 386
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Trước khi Tiêu Dục đến, từ miệng Lệ Chi rằng cha Tiết gia đại thắng Mạc Bắc, đang đường khải hồi triều. Dù Tiêu Dục kiêng kỵ Tiết gia thế nào, lúc cũng thể trách phạt. Hắn chỉ cần giả bộ điều chỉnh để mối quan hệ cùng Tạ Minh Ý, chọc cho hậu cung ghen ghét; dăm ba câu tình ý lấy lệ, sẽ khơi ý khí tranh đấu của Minh Ý khiến hậu cung bao giờ yên nữa.
Hậu cung bất , triều chính tất sinh loạn. Tiêu Dục đang tìm một cái cớ. Mà là ghét nhất cái cớ. Ta thích ngủ. chẳng ngủ yên . Tiểu A Bảo khi học vẫn chạy đến giường líu ríu:
“Mẫu phi, nhi thần thỉnh an . Nhớ dậy ăn sáng đấy ạ.”
“Mẫu phi, bài tập hôm qua giảng cho con, tuyệt đối đừng kể với khác. Nhi thần ý chê giảng dở , thật sự … ái chà…”
“Mẫu phi, bánh mứt táo củ mài sáng nay của , con thể mang một miếng ? Nhị hoàng tỷ ngày nào cũng điểm tâm đấy.”
Ta nhắm mắt, dậy, gọi Lệ Chi nhét miếng bánh miệng nó:
“Đi, mau học. Muộn thì sẽ mắng, mẫu phi sẽ mắng . Giờ thì im!”
Nó ấm ức rời . Ta ngủ tiếp. Thân thể Tạ Minh Ý mệt nhưng linh hồn thì mỏi. Không nhớ rõ bao lâu từng một giấc ngủ ngon. Một giấc ngủ thật nhẹ nhàng, mê man tỉnh. Vốn chỉ là giả bệnh, nhưng thấy như thế, thái y tới chẩn đoán cũng đoán , chuyện “ Tiêu Dục hạ độc” lập tức trở thành sự thật. Dù đó Tiêu Dục tiêu chảy dị ứng, thái hậu cũng chẳng thể trách phạt . Thế là thỏa sức ngủ mấy ngày liền.
Mỗi khi tỉnh dậy, bên giường luôn một Tiểu A Bảo mặt mày ủ ê canh gác, tận tâm dốc sức rót thứ t.h.u.ố.c đen kịt đắng nghét cho . Ta nghi ngờ tỉnh chính là vì đắng đến bật tỉnh.
Mười ngày trôi qua, dần khoẻ khoắn trở . Để cảm ơn Tiểu A Bảo mỗi ngày đều nếm t.h.u.ố.c , dành cả buổi chiều chuẩn nguyên liệu và nồi niêu, ngay đường nó học về, bày một quầy bán xúc xích bột nướng.
Kiếp , một trong những việc khao khát nhất chính là bày quầy hàng. Lệ Chi chẳng thấy như là chuyện mất mặt, còn hứng khởi như nhưng vẫn chút lo lắng:
“Nương nương, chúng chuyện bậy bạ thế , còn ngóc đầu lên nổi ?”
Ta ngáp dài, chỉ tay:
“Ngóc đầu thì đừng nghĩ, lật cái xiên cho khỏi cháy .”
Đám nhỏ hôm nay thái phó giữ học thêm. Xúc xích chín sớm quá, để nguội ngon. Vậy là một lát , ăn liền ba cái, Lệ Chi cũng xơi hai cái. Lại gặm thêm mấy viên thịt nướng, Lệ Chi lo lắng:
“Nương nương, nghỉ một chút , còn ăn tối nữa.”
Ta than thở:
“Một lạng cũng thể thiếu. Yên tâm, một miếng béo ngay .”
Lệ Chi đau khổ:
“ hết miếng đến miếng khác thì .”
Đang tranh luận, cuối cùng Tiểu A Bảo cũng học về. Mấy vị hoàng tử công chúa vốn ủ rũ, khi đến quầy đều sáng mắt lên, ai cưỡng nổi hương thơm ngào ngạt của xúc xích nướng. Mắt Tiểu A Bảo càng sáng rỡ, nhào lòng :
“Mẫu phi!”
Ta ôm lấy nó, xoay một vòng, nhét tay nó nửa cây xúc xích thơm lừng:
“Ăn lót , chắc là đói .”
Nó gật đầu lia lịa, nhấm nháp từng miếng nhỏ. Bên cạnh, mấy hoàng tử công chúa vốn luôn tránh xa Tạ Minh Ý, lúc cũng chịu nổi, ngoan ngoãn hành lễ chần chừ đó. Cuối cùng, nhị công chúa bạo gan nhất, ánh mắt đầy mong đợi, mở miệng:
“Tiết mẫu phi, ăn gì thế ạ?”
Ta :
“Xúc xích nướng. Con từng ăn ? Vậy thì về tìm mẫu phi của con cho con ăn .”
Nàng ngẩn , bặm môi, sắp .
Ha ha ha. Ta ghét nhất là trẻ con …Ngoại trừ đứa bé do chọc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/quy-phi-mac-ke-doi/3.html.]
5.
Ngày thứ hai, mang kẹo hồ lô (phiên bản ít đường).
Ngày thứ ba, mang bánh kẹp thịt trứng.
Ngày thứ tư, mang khoai nướng.
Ngày thứ năm, mang sữa nướng và bánh tart trứng.
Vài đứa nhỏ ngày nào cũng vây quanh , miệng ngọt xớt gọi “Tiết mẫu phi, Tiết mẫu phi”, mà tha thiết vô cùng.
……
Đến ngày thứ mười, Thái hậu gọi quỳ phạt. Có kẻ tố cáo . Bà lão vốn nghĩ ngày liên lụy đến đứa con trai cả ngoan ngoãn của , nay đến lượt cháu ngoan của hại. Thứ đồ ăn vặt hạ lưu như thế, thể lọt miệng hoàng tử cao quý chứ?
cũng chẳng , bà mắng , cãi. Dù gì bà cũng chẳng dám đ.á.n.h . Ta vốn định cứ thế giả ngốc lờ là . Ai ngờ bỗng báo tin Lục hoàng tử tới cầu xin cho . Ta khựng , ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm nghị của Thái hậu. Bà chỉ thẳng :
“Cháu trai của ai gia hiếu thuận như thế, một mẫu như ngươi chứ? Trước quản nó, giờ bạc đãi nó. Nếu nuôi thì sớm giao nó cho ai gia!”
Ta khẽ :
“Xin Thái hậu minh xét. Kỳ Nhi vốn bệ hạ và Thái hậu thương yêu, tuy nó còn nhỏ nhưng cũng cảm tạ ơn nghĩa, cầu phúc cho bệ hạ và Thái hậu. Hỏi qua Quốc sư mới , chỉ khi giảm thói kiêu ngạo của hoàng tử, nhiễm thêm phong khí dân gian thì mới thể thành tâm như nguyện. Thần mẫu , thành hiếu tâm của Kỳ Nhi, nhất thời chẳng nghĩ cách nào khác, đành nghiên cứu món ăn dân gian. Mong Thái hậu thứ .”
Sắc mặt Thái hậu dịu xuống nhưng giọng vẫn chẳng êm:
“Sao ngươi ?”
Ta quỳ xuống bái lạy.
“Thần tội, vốn nên chịu phạt. Chỉ vì Thái hậu yêu thương Kỳ nhi như , thần Thái hậu bận lòng.”
Lâu thật lâu, bà mới thở dài, gọi lên:
“Sau khi gạt bỏ kiêu ngạo, ngươi vẫn xem như hiền đức. Thôi, trở về , hãy dạy dỗ cháu trai của ai gia.”
Ta lệnh, vài bước Thái hậu gọi :
“Những món ngươi cho Kỳ Nhi, cũng đem tới một phần cho ai gia.”
Ta ngẩn một thoáng đáp:
“Dạ.”
Ra khỏi Từ Ninh cung, thấy Tiểu A Bảo lặng lẽ chờ bên đường. Khuôn mặt nó chẳng chút hoảng hốt nào, bình tĩnh đến mức giống một đứa trẻ. Chỉ khi thấy , đôi mắt nó mới sáng bừng, lao đến ôm chặt lấy :
“Mẫu phi, chứ?”
Ta xoa khuôn mặt mát lạnh của nó:
“Đương nhiên . Nghe con vội vã mà ngã một cái ?”
Nó lắc đầu:
“Chỉ vấy bẩn một chút vạt áo thôi.”
Ta : “Đi thôi, chúng về nhà.”
Nó gật đầu thật mạnh. lúc mặt trời ngả về tây, dắt tay nó, một lớn một nhỏ, bóng hình nghiêng nghiêng trải dài tường cung. Bàn tay nhỏ bé của nó toát mồ hôi nóng lạnh, tiếng hít thở kìm nén vang lên rõ ràng bên tai. Ta cảm thấy chính tim cũng nặng nề thở dốc theo.