QUÝ PHI MẶC KỆ ĐỜI - 6
Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:45:53
Lượt xem: 348
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
Yến tiệc mừng khải , dựa lời khuyên nhủ cật lực của , cuối cùng tổ chức giản lược. Ta cũng từ chối đặc ân cho gia quyến cung thăm hỏi. Tuy Tiêu Dục nhưng thấy rõ, hài lòng. nào ngờ… Cái tính ngốc nghếch của nhà họ Tiết là truyền từ đời sang đời khác, chảy sẵn trong m.á.u còn !
Ta tìm núi, thì núi tìm đến . Cha Tiết sừng sững như một ngọn núi, mà chẳng hiểu lọt cung, còn mai phục sẵn trong Ngự hoa viên chờ . Vừa gặp đx ôm một cái như gấu vồ:
“Con gái ngoan, cha nhớ con chết! Mẹ con, các em cũng nhớ con chết! Thế nào, Hoàng thượng con gặp chúng , nhăng cuội đúng ?”
Ta vội bịt miệng ông, cùng Lệ Chi kéo một góc kín hòn núi giả.
“Cha! Sao chiếu chỉ mà tự tiện hậu cung thế ?”
Ông gãi đầu, hề hề: “Cha nhớ con mà.”
Ta nheo mắt nghi ngờ: “Không chỉ , đúng ?”
Ông tìm tảng đá, thản nhiên xuống:
“Quả thật là như . Cha chủ yếu đến báo cho con một tiếng, định tạo phản, con chuẩn sẵn .”
Ta run giọng: “Chuẩn … cái gì?”
Ông ha hả: “Chuẩn công chúa chứ còn gì! Chúng thèm chịu khí phách của tên nhóc Tiêu gia đó nữa.”
Trước mắt tối sầm. Cha Tiết chút bực bội:
“Sao? Con thấy cha thành công nổi ?”
Ta cảm thấy mệt mỏi: “Cảm xúc thì đồng tình, nhưng lý trí thì… chắc là đúng như .”
Ông trừng mắt:
“Ta thấy là con nhát cáy đấy! Nghĩ mà xem, cha chỉ con là con gái. Sau con công chúa, nam nhân trong thiên hạ mặc con chọn. Con cũng cần nhịn ăn nhịn uống để lấy lòng ai, ngày nào cũng ăn ngon mặc cho !”
Ta khó xử:
“ con ăn cay , chỉ ăn cay nhẹ thôi…”
Lệ Chi vội mặt . Khuôn mặt vạm vỡ của cha Tiết thoáng chút ngơ ngác. Ta nhân lúc mà hỏi:
“Cha, Mạc Bắc bại trận cầu hòa, đưa theo một con tin cho cha mang về đúng ?”
Ông đắc ý:
“! Hắn là con trai vị vương dũng mãnh nhất Mạc Bắc, chỉ là một con sói con.”
Ý nghĩ bay xa, ánh mắt như xuyên qua thành Trường An, tận đồng cỏ ba ngàn dặm ngoài .
“ cha , trận chiến thắng lợi chỉ dựa tướng sĩ mà còn dựa muôn dân nuôi quân. Vì cuộc chiến , họ lâu nghỉ ngơi. Hơn nữa… cha nghĩ đến cháu ngoại của ? Nếu cha thất bại, tội mưu phản chẳng thành, nó nhất định liên lụy; nếu cha thắng, nó là huyết mạch nhà họ Tiêu, thì xử trí thế nào?”
Cha Tiết chợt bừng tỉnh:
“… Suýt chút nữa quên mất tiểu Lục Quý Phúc của chúng .”
Ông thở dài nặng nề:
“Cha chỉ đùa thôi. Con gái đừng để trong lòng.”
Thân hình sừng sững như núi, bất chợt còng xuống. Ông gượng , trong mắt ướt át:
“Con gái cha con lớn thế … Tiếc là gặp . Đợi nó lớn thêm chút nữa, đích cha sẽ dạy nó cưỡi ngựa b.ắ.n tên.”
Ta ông chằm chằm:
“Một lời định.”
Ông lẳng lặng nở nụ , bàn tay to vỗ lên đầu . Giống như vẫn thường xoa đầu Tiểu A Bảo . … Trái tim vốn thuộc về xác đập cuồng loạn.
12.
Tiễn phụ an rời , đầu thấy tiểu A Bảo đang cách đó xa. Tim bỗng nhiên thắt . Ta và Lệ Chi liếc vội bước nhanh tới, dịu giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-phi-mac-ke-doi/6.html.]
“Hôm nay con tan học sớm thế ?”
A Bảo uể oải đáp:
“Đứa nhỏ tới từ Mạc Bắc , phụ hoàng sắp xếp học cùng chúng con. Hắn cứ quấy rối, những lời chúng con hiểu. Ồn ào c.h.ế.t .”
Ta xoa má nó:
“Con thử dạy tiếng Trung Nguyên xem .”
Nó suy nghĩ một lúc, bỗng sáng mắt lên:
“Con cách ! Mẫu phi, thật sự giỏi.”
Ta mỉm , nắm tay con trở về cung. Không ngờ, Tiêu Dục đang trong điện chờ , nấu đến hai ấm, hẳn là đợi lâu . Ta hiệu cho Lệ Chi đưa A Bảo lui xuống. Sắc mặt Tiêu Dục trầm như nước, mở miệng thẳng vấn đề:
“Hôm nay, dường như trẫm thấy Tiết Tướng quân.”
Ta điềm tĩnh đáp: “Bệ hạ nhầm .”
Chúng giằng co trong im lặng. Một cung nhân tới bẩm báo Lệ Quý tần trúng độc. Tiêu Dục bận tâm.
Ta hỏi thêm: “Vì trúng độc?”
Người : “Lệ Quý tần vẫn chiếm dụng d.ư.ợ.c thiện của Quý phi, hôm nay vì độc tố tích tụ nên mới bộc phát ...”
Ánh mắt lập tức về phía Tiêu Dục. Gương mặt thoáng lộ vẻ chột . Ta bình thản :
“Nàng chiếm thứ thuộc về thì hưởng nổi phúc, tự chuốc họa . Chẳng liên quan tới ai khác.”
Tiêu Dục phất tay cho cung nhân lui xuống, từ ghế dậy, chậm rãi bước đến mặt .
“Ái phi còn thông minh, sáng suốt hơn trẫm tưởng.”
Ta thẳng :
“Thần Tiết Minh Ý thề bằng tính mạng, vĩnh viễn tham vọng thứ thuộc về .”
Một hồi lâu , Tiêu Dục .
“Hôm nay trẫm cũng từng thấy Tiết tướng quân.”
13.
Con tin của Mạc Bắc tên là Đa Luân. Từ khi cung Đại Khải, ngoài ngày đầu nghịch ngợm khiến Thái phó tức điên thì những ngày kính trọng. Nó chạy khắp các cung, miệng luôn :
“Sáng giảng đạo, đêm c.h.ế.t cũng chẳng gì hối tiếc.”
Bởi vì Tiêu Kỳ với rằng, câu nghĩa là “buổi sáng đường tới nhà ngươi, thì tối nay ngươi c.h.ế.t chắc .”
Đa Luân vốn trong tộc bỏ rơi, chẳng sống nữa, chỉ mong khi c.h.ế.t mắng đám Trung Nguyên khó ưa . Thái phó cảm thán:
“Đã lòng mong cầu sách, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”
Đa Luân hiểu, rõ ràng nó hung dữ mắng , kính trọng nó như thế? Lần đầu tiên nó cảm nhận sức hút của Nho học Trung Nguyên. Nó thu bớt gai nhọn lạnh lùng từng chút một, nỗ lực học nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, phấn đấu “thiếu niên năm ”. Và nó coi Lục hoàng tử Tiêu Kỳ cũng là đầu tiên giúp nó là mặt trời để nó theo đuổi cả đời.
chẳng hiểu , ngày thả về Mạc Bắc, khi Tiêu Kỳ nắm tay nó, híp mắt nguyên câu , nó bỗng cảm thấy lạnh toát mồ hôi. Tiếng vó ngựa dồn dập, nó chịu xóc nảy cả đường trở về. Mạc Bắc nay phần lớn thảo nguyên thuộc về Đại Khải, phần đất màu mỡ còn các bộ tranh giành. Nó chỉ an phận ở một góc, chẳng thấy thiệt thòi, chỉ sống yên , thể trồng thêm nhiều lương thực thì càng .
Nó hiểu nghĩa gốc của câu . nó cũng , lúc “mặt trời” của tiễn biệt, lời tuyệt đối chẳng nghĩa ! Mặt trời gian xảo!
Vài năm , Lục hoàng tử Đại Khải vua quốc thư gửi tới các bộ lạc Mạc Bắc hợp nhất. Trên đó chỉ một câu “Triêu văn đạo, tịch tử khả hỹ.”
Người hiểu văn hoá Hán sẽ dịch như : “Buổi sáng hiểu chân lý, tối c.h.ế.t cũng cam lòng.”
Các vương Mạc Bắc xong càng rối rắm, chi bằng đừng dịch nữa thì hơn. Chỉ Đa Luân hiểu. Hắn lập tức từ chối lời mời uống rượu, một thúc ngựa trở về bộ lạc. Hắn chẳng nghĩ gì khác, dạo mưa nhiều, lúa sắp chín .
Sau đó, Nam Bắc thống nhất, chư vương Mạc Bắc đều quét sạch. Chỉ Đa Luân thoát nạn, ôm lấy mảnh đất của mà sống tiếp những ngày tháng về . Hắn mặt về phía Trung Nguyên, cung kính hành lễ: Ồ, mặt trời thiêng liêng của .