17.
Chưa kịp để ta phản ứng, Thôi Ngụy đã nắm lấy cổ tay ta, kéo ta ra sau lưng hắn.
"Ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của hai người nhưng Tạ công tử có phần quá đáng rồi.”
“Nếu lần này ta không đích thân đến đây, còn không biết các ngươi đã ức h.i.ế.p muội muội ta như thế nào.”
“Ngày thường mượn tiền không trả thì thôi, trước đây vì báo ân mà lấy thân báo đáp.”
“Bây giờ muốn từ hôn lại không nỡ từ bỏ thể diện, câu kết với bọn gian ác bán Mai nương đi làm cái gì mà tân nương của Sơn Thần.”
“Nếu không phải mạng nàng lớn thì đã sớm biến thành một bộ xương trắng rồi.”
"Giang hồ hiệp nghĩa nhiều kẻ mổ chó, kẻ phụ tình phần lớn là người đọc sách", lời này quả thật không sai.”
“Nếu Tạ công tử còn chút nhân tính thì nên mau chóng trả lại đồ vật, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt muội muội ta nữa."
Những người đi dạo chơi vốn đã đông, nghe xong liền không khỏi kinh hô, lập tức bàn tán xôn xao, vô số ánh mắt đầy thương cảm và đồng tình hướng về phía ta.
"Tân nương của Sơn Thần? Ta vẫn luôn tưởng tân nương là giấy, không ngờ lại là người sống."
"Dì của cô của cậu của anh họ của cháu gái của con rể ta chính là người ở cái làng đó, nghe nói Sơn Thần mà họ thờ phụng rất linh nghiệm.”
“Trước đây chỉ cúng tế gia súc, năm nay không biết kẻ nào lắm mồm lắm miệng, nói là mơ thấy Sơn Thần cô đơn lạnh lẽo, muốn tìm cho Sơn Thần một tân nương."
"Hả? Ta chính là người ở cái làng đó, tân nương không phải là con gái của Vương viên ngoại đầu làng sao? Sao lại biến thành cô nương này rồi?”
“Hay cho tên Vương Phú Quý kia, vậy mà dám lừa gạt thần linh, ta đã nói ba năm không về nhà, con trai sao đã được một tuổi rồi, hóa ra là hắn giở trò quỷ."
"Chậc chậc, Tạ tú tài mặt mũi sáng sủa thế này, thật không nhìn ra được lại là loại người này, quả nhiên người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong."
“Không bằng không chứng, ai biết là thật hay giả? Nhỡ đâu là bịa đặt, cố ý bôi nhọ thanh danh của Tạ Miễn thì sao!”
“Hiến tế người sống, quả thật quá ác độc, buôn người càng là tội lớn, nếu thật sự làm ra loại chuyện này, thiên đao vạn quả cũng không quá đáng.”
18.
Ta biết Thôi Nguỵ muốn ta và Tạ Miễn hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt. Còn phơi bày chuyện hiến tế người sống và mua bán người lương thiện ra ánh sáng. Dù Thôi Nguỵ không nói nhưng ta đều hiểu. Mỗi lời Thôi Nguỵ nói, sắc mặt tạ Miễn lại trắng thêm vài phần, nghe đến cuối thì cả người lập tức lảo đảo.
“Những gì hắn nói, là thật sao?”
Giọng hắn run rẩy, tiến lên muốn nhận được một câu trả lời chắc chắn từ miệng ta, đưa tay ra rồi lại buông thõng, ánh mắt trống rỗng như hồn ma lạc lối. Chẳng ai hiểu mẹ bằng con. Dù không muốn tin nhưng đây đúng là chuyện mà mẽ hắn có thể làm ra.
“Ừm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/rung-mai-tren-nui/6.html.]
Ta từ sau lưng Thôi Nguỵ thò người ra, bước đến trước mặt Tạ Miễn.
“Hừ.”
Hầu như có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ta. Ta thản nhiên đến gần, dùng ngón trỏ chọc chọc mu bàn tay của Thôi Nguỵ, mượn tay áo che khuất, dùng ngón út móc lấy một ngón tay của chàng.
Liếc nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy khóe miệng Thôi Nguỵ khẽ nhếch lên, một nụ cười khó mà nhận ra rồi nhanh chóng biến mất, làm ra vẻ như không có chuyện gì. Xem ra đã hết giận rồi.
“Ừm, đều là thật.”
Ta gật đầu, nở một nụ cười chua xót.
“Tạ Miễn, ta không phải kẻ đeo bám, nếu ngươi không muốn thì cứ nói rõ với ta, ta cũng không phải nhất định phải có ngươi thì mới được.”.
“Vốn dĩ bản thân không sao, định giấu kín chuyện này.”
“Ngươi trở về sai người đem đồ đến cho ta đi, sau này coi như không quen biết.”
“Cũng coi như ta giữ thể diện cho ngươi.”
“Ta sẽ cho nàng một lời giải thích.”
Giọng Tạ Miễn khàn khàn, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, hết buông ra rồi nắm lại, cứ lặp đi lặp lại như thế. Khi nhìn về phía ta, sóng gió trong mắt đã lặng xuống, trên mặt chỉ còn lại sự hối hận.
“Nhưng hôn ước…”
“Nghe nói bên kia có một gốc mai hai màu, muội đi xem cùng ta đi.”
19.
Thôi Nguỵ im lặng không lâu bỗng dưng lên tiếng, giọng điệu dịu dàng nhưng lại mang theo sự bá đạo không cho phép từ chối. Ta còn chưa nghe rõ hắn muốn nói gì thì đã bị kéo đi.
Gió nhẹ thoảng qua, khi di chuyển vạt áo chạm vào nhau, mười ngón tay đan vào, lúc ẩn lúc hiện. Hắn hít thở dồn dập, ánh mắt như tẩm độc, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang khuất dần. Chỉ là ta không hề hay biết.
Thôi Nguỵ vốn cao hơn ta một cái đầu, bước chân lại nhanh, ta phải chạy nhiều bước nhỏ mới có thể theo kịp:
“Chàng đi chậm thôi, ta sắp theo không kịp rồi, trong nhà không phải cũng có một cây sao? Ở đây muỗi nhiều, đường núi lại trơn, cũng chẳng biết có gì đẹp? Nói cho cùng, vẫn là hoa nhà không bằng hương hoa dại.”
“Nàng, đang, nói, cái, gì, hoa, thơm?”
Gằn lên từng tiếng một, trên mặt tuy cười nhưng trong mắt nào có chút gì là vui vẻ. Miệng c.h.ế.t rồi à, sao nói năng không suy nghĩ gì cả thế?
Ta rụt cổ, giả ngu: “Đâu có nói hoa gì thơm, ta nói muốn bẻ cành mai đẹp nhất, làm trâm cài tóc cho chàng.”
“Vậy còn được, đồ nhát gan chỉ giỏi mạnh miệng.”
Thôi Nguỵ liếc ta một cái, không nói gì nữa, bước chân cũng dần chậm lại.