20.
“Chàng làm sao vậy?”
Cả đoạn đường dài, Thôi Nguỵ vốn dĩ lắm lời, vậy mà lại im thin thít, ta hỏi gì cũng chẳng buồn đáp khiến ta thấy thật không quen. Dừng lại trêu đùa hắn, hắn cũng chỉ lạnh lùng lách qua ta, cứ thế đi thẳng về phía trước. Gặp đá chắn đường thì đạp văng xa tít tắp, thấy cây cỏ ngứa mắt thì trực tiếp vung tay.
Cành mai đang nở rộ trên cành cũng bị hắn quạt cho xiêu vẹo. Ta ngượng ngùng ngậm miệng, lủi thủi đi theo sau, cúi gằm mặt. Đánh hết mấy thứ khác rồi thì chắc sẽ không đánh ta nữa đâu nhỉ!
“Câm rồi sao?”
Ta đ.â.m sầm vào một bức tường thịt, ngẩng đầu nhìn lên, thấy hàng lông mày rậm cùng đôi mắt sáng đang lạnh lùng nhìn xuống ta.
Không dám kêu đau, ta xoa xoa trán, thành thật đáp: “Sợ chàng cũng cho ta một cái tát.”
“Nàng!”
Hắn giơ tay lên, ta theo bản năng nhắm chặt mắt. Cái tát tưởng tượng không hề xuất hiện, thay vào đó là bàn tay hắn đặt lên trán ta.
“Mắt nàng mọc ra để làm gì vậy?”
Ta mặt không đổi sắc, cười hề hề đáp: “Để nhìn chàng đó mà!”
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên trên đỉnh đầu, đôi mày đẹp của người trước mặt hơi cong lên, vành tai ửng đỏ. Trong khoảnh khắc băng tuyết tan chảy, chỉ còn lại sự dịu dàng.
“Vậy là chàng hết giận rồi nhé!”
“Ta vốn chẳng giận, chỉ là không muốn nói chuyện với nàng thôi.”
Đã đến sườn núi phía sau, nơi đây núi non hiểm trở, đường mòn vừa hẹp vừa trơn, cây mai thưa thớt, hoa nở cũng chẳng đẹp, ngoài ta và Thôi Nguỵ ra cũng chẳng còn ai khác.
“Nơi hẻo lánh thế này, sao chàng biết trong khe núi có mai hai màu?”
Không trách được ta tò mò. Dù Thôi Nguỵ là sơn thần nhưng cũng không đến mức biết rõ từng ngóc ngách chứ?
“Nói ra thì, cây này, ta đã chứng kiến nó được trồng xuống.”
21.
Thôi Nguỵ ung dung nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, trên mặt rõ ràng hiện lên ba chữ “xem kịch hay”.
“Khụ khụ…” Ta khẽ ho một tiếng, ấp úng chuyển chủ đề.
“Vậy… vậy sao? Đường trơn quá, ta dìu chàng đi nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/rung-mai-tren-nui/7.html.]
Thôi Nguỵ không từ chối bàn tay ta đưa ra, hắn xòe ngón tay, mười ngón đan vào nhau.
“Nàng không biết đâu, người trồng cây năm đó, đúng là một kẻ lưu manh vô lại…”
Ta đưa tay định bịt miệng hắn lại nhưng chân lại vấp phải thứ gì đó khiến ta ngã nhào về phía trước. Chúng ta đang đi xuống dốc, hắn lại đi trước ta, cú ngã này khiến khuôn mặt hắn phóng to ngay trước mắt.
Ta vội vàng buông tay hắn ra, chống hai tay lên vách núi, cúi đầu xuống, vừa vặn vùi vào lồng n.g.ự.c hắn. May quá, suýt chút nữa thì hủy hoại khuôn mặt tuấn tú này rồi!
“Mai! Quỳnh! Anh!”
Không hiểu sao người vừa rồi còn e lệ, giờ đây lại giận dữ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Chắc là lúc nãy ta hoa mắt rồi.
“Tới rồi! Tới rồi!”
Ta giả vờ không nghe thấy tiếng gầm gừ đầy oán trách của Thôi Nguỵ, chỉ mải kéo hắn chạy về phía trước. Cây mai hai màu đã mọc thành gốc đại thụ, hoa mai đỏ trắng đan xen như mực nước loang ra, đẹp không sao tả xiết.
Dưới gốc cây có một tấm bia đá đã bị rêu phong phủ kín, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chữ [Quân tử như ngọc, y phục sáng ngời, sinh không gặp thời, số mệnh trớ trêu!], bên nấm mồ điểm xuyết những cánh hoa rơi.
Ta vỗ trán: “Biết trước phải đến đây, ta đã mang theo đồ cúng rồi.”
Thôi Nguỵ cười lạnh liên hồi: "Không cần đâu, nàng không đến đây đẩy bia mộ, san bằng phần mộ rồi xây thêm cái nhà xí để người qua đường tiện thể 'giải quyết nỗi buồn', vậy cũng coi như làm việc tốt rồi."
Vô cùng bất mãn mà húc vào hắn một cái: "Đều là người một nhà, đừng có thù dai như vậy chứ!"
22.
Ta vốn tưởng Tạ Miễn sẽ sai người đưa đồ đến, không ngờ hắn lại tự mình đến. Ta và Tạ Miễn ngồi đối diện nhau, nhất thời lại chẳng biết nên nói gì.
"Ta không hề biết những chuyện đó."
Im lặng hồi lâu, Tạ Miễn mấy lần định nói lại thôi, trà trong chén hết rồi lại rót thêm, cuối cùng cũng mở lời. Ta cầm miếng bánh hoa mai trên bàn do Thôi Nguỵ đã dậy làm từ sáng sớm, nếm thử một miếng.
Ừm, lại cho nhầm muối thành đường rồi, khó ăn y như mọi khi. Uống liền mấy ngụm trà mới át đi được vị kỳ quái trong miệng, ta thản nhiên nói:
"Đều đã qua rồi."
Tạ Miễn lại như người mất hồn: "Mai Nương, ta và nàng quen biết đã lâu, nàng hẳn phải biết rõ con người ta, nếu ta biết, nhất định sẽ không để mẹ ta làm ra chuyện hồ đồ này."
"Nhưng bà ấy làm tất cả đều là vì ngươi." Ta ngắt lời biện bạch của Tạ Miễn.
Biết thì sao, không biết thì sao. Mọi chuyện đều là trần ai lạc định, tất cả đều là an bài tốt nhất.
"Tạ Miễn, ta không trách ngươi."
Ngược lại, ta rất cảm kích ngươi. Trong lòng ta thầm bổ sung, trong đầu bất giác hiện lên bóng hình màu lam nhạt như sương khói ấy.
"Trả lại đồ cho ta đi," ánh mắt ta dừng lại trên chiếc hộp trước mặt Tạ Miễn, bên trong có bát tự và tín vật đính ước của ta. "Từ nay về sau, ngươi không cần lo ta sẽ dùng ân tình để ràng buộc ngươi nữa."