Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 116: Khế ước bất khả lộ
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:08:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giselle rất nghi ngờ về khả năng phòng thủ bảo mật của lâu đài Wubār. Cô trở lại căn phòng có ngọn lửa xanh lam vẫn với nguyên trạng như cũ, trên trần nơi gã giả dạng Ivanov khi nãy cố ý đ.ấ.m xuống đã khôi phục lại như thường.
Rồi sét bất thường đánh xuống ngôi đền ba nữ thần giữa sa mạc kia, trong khi không ai, không một phù thủy trưởng thành nào ở nơi này bị đánh động, vẫn yên giấc lành trên nệm giường của mình.
Tại sao lại vậy?
Vòng lửa bảo vệ Protego Avant-gardium đã tắt, nó tắt ngay khi cô theo cái bệ đá rời khỏi căn phòng. Đó là bùa phép truyền thừa ở căn phòng quân tiên phong của tóc bạch kim. Thông qua nghi lễ m.á.u Voodoo nên cả hai người đều được truyền dạy. Bùa này tạo ra một vòng lửa bảo vệ quanh người niệm, ngăn cản tất cả mọi bùa chú tấn công, ngăn cản mọi cá thể ác ý với người niệm.
Một bùa phép bảo vệ mạnh mẽ đến vô thực, nhờ nó mà cô mới có thể tay không niệm chú chặn lại gã hồ ly.
Giselle buồn bã đặt tay phải của người phụ nữ về lại trên người bà, chuyến hành trình cuộc đời của bà chỉ còn vài phút nữa thôi.
“...” gã hồ ly rên khẽ rồi mở mắt ra. Xem ra tia sét không thực sự muốn ra tay tàn sát, hay vì cả 2 tên này đều mạnh mẽ phi thường nên mới có thể chống lại lực lượng thần thánh như thế.
Shaikh hồi tỉnh, thấy cô gái trầm mặc đứng cạnh bệ đá, gã hình như cũng hiểu gì đó. Lặng lẽ ngồi dậy bước đến, cầm lấy tay mẹ mình, nhìn thấy khóe môi bà động đậy như cố nặn ra nụ cười, nhưng đó cũng là chuyển động cuối cùng mà người phụ nữ làm được.
Ngọn lửa ma lực bản nguyên màu trắng bạc tan dần, tan dần, tản ra thành những nguyên tố pháp thuật màu trắng sữa bay là đà hòa cùng không khí khắp căn phòng.
Lại một sinh mệnh nữa trở về với cát bụi...
Lòng hiếu thảo còn sót lại chỉ đủ để Shaikh lặng người trước thi hài mẹ mình đúng một phút, còn chưa kịp nhỏ cho bà một giọt nước mắt thương tiếc nào thì đã nhớ đến mục đích của mình.
“Giờ mà tôi vẫn cố chấp muốn giam giữ em, thì tôi lại vô ơn quá nhỉ.”
Ý chỉ cô kéo gã còn đang hôn mê về cùng trước khi kẻ giả dạng kịp tấn công.
“Tôi không có ơn gì với anh cả...” Cô phủ nhận, những trải nghiệm với thế giới phép thuật gần đây đã làm cô sợ hãi với bất kỳ mối liên hệ nào được hình thành giữa các phù thủy với nhau, dù cho đó có là món nợ cứu mạng đi chăng nữa.
“Nhưng em đã biết rõ mười mươi chuyện ở đây rồi, giờ mà tôi tha cho em thì cha tôi cũng không để em rời khỏi cái đất này được.”
“Tôi có thể ký khế ước bất khả lộ, mặc dù tôi chẳng có nhu cầu kể ra chuyện bí mật lắt léo gì của gia tộc các anh cả.”
Khế ước bất khả lộ này cũng tương tự như loại mà các chuyên viên giải nguyền ký với ngân hàng yêu tinh Gringotts, nếu bội tín sẽ ngay lập tức bị phản nguyền. Còn phản nguyền đến mức độ nào thì lại tùy thuộc vào điều khoản lúc ký khế ước.
Mắt hồ ly nheo cười: “Định dọa em một chút cũng không được, thật là...”
Rồi gã vung vẫy đũa phép trong không trung, ngay trên thi hài mẹ mình, niệm: “Tôi, Mustafa Shaikh - hậu duệ của Đại Pháp Sư, Nhà Tiên Tri Cuối Cùng - kêu gọi Ngài chứng giám cho lời hứa vĩnh cửu rằng...”
Lực lượng thần thánh bất khả xâm phạm phủ xuống căn phòng bí mật này, ngọn lửa xanh lam chập chờn bất định, đũa phép vẽ ra một nửa của biểu tượng vô cực màu vàng cam.
Cũng tự nhiên như vậy, Giselle biết mình phải làm gì:
“...rằng tôi, Giselle Gibson, sẽ không bao giờ tiết lộ cho bất kỳ ai về những gì tôi đã thấy và nghe được đêm nay... vĩnh viễn không tiết lộ, cho đến lúc c.h.ế.t đi...”
Tay phải cầm đũa phép của cô cũng giơ ra, bắt lấy tay Shaikh, bên trên hoàn thành nửa còn lại của biểu tượng vô cực đầy lực lượng thần bí giữa hai người.
Họ cùng đồng thanh niệm:
“...nếu bội tín sẽ ngay lập tức bị phản nguyền g.i.ế.c chết.”
Ký hiệu vàng cam dần tan biến, lửa xanh lam lại tràn ngập căn phòng, lực lượng thần bí bí ẩn làm người ta run rẩy đã biến mất, nhưng Giselle cảm nhận rõ ký hiệu vòng lặp vô tận đó đang ở ngay trong não bộ mình, bên cạnh 4 ngọn lửa ma lực bản nguyên. Chỉ cần cô hé mở bất kỳ điều gì về trải nghiệm tối nay, vòng vô cực sẽ đứt đoạn, gây ra vụ nổ xung chấn nuốt gọn ma lực bản nguyên.
Hậu quả ra sao không cần nghĩ cũng rõ.
------
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-116-khe-uoc-bat-kha-lo.html.]
Chuyến du học hè mở đầu rình rang nhưng lại kết thúc bằng một vụ bê bối bị cả chủ lẫn khách cố gắng bưng bít.
Giáo sư Ivanov chính cống được giải cứu trong căn hầm của bọn tội phạm du mục ở sâu dưới ốc đảo Sihria, mà đường đi xuống chính là nơi cái quán rượu dành cho khách nước ngoài mà Giselle đã thấy ông ở đó.
Ivanov cũng không hiểu cơ sự ra sao, bị giam giữ cả chục ngày bằng một loại hương dược làm người ta hít phải là ngay lập tức cảm thấy yếu ớt như người bệnh sắp c.h.ế.t đến nơi.
Còn kẻ giả dạng sau khi bứt hết 1/3 số tóc trên đầu ông để pha chế thuốc đa dịch, đã nhân cơ hội đánh tráo thân phận khi cả đám người đang xớ rớ ở lều nhà tiên tri. Nên hóa ra bà tiên tri bịp bợm Zainab là cùng một giuộc với bọn chúng.
Sự việc còn rối loạn hơn nữa, hai nữ sinh Durmstrang cuối cùng cũng bị điều tra ra là dính lời nguyền độc đoán ngay từ đầu, bị bắt phải dọ thám tìm tung tích “bảo vật” trong lâu đài Wubār.
Dĩ nhiên đó là nhà Shaikh công bố ra thế, chứ giờ nghĩ lại, Giselle cho rằng cái la bàn mà tụi nó dùng là để dò tìm vật chứa ma lực bản nguyên.
Vì thế mà ngoài lối đi ở sau phòng cầu nguyện dẫn đến căn phòng nơi giam giữ mẹ Shaikh tận dưới lòng hồ Qalb Al Sahr, cái la bàn cũng thường dẫn đến bức tranh đua đại bàng cửa phòng thư viện giới hạn mỗi khi Giselle và con chim Muezza ở đó.
Cái gã muốn bắt Hắc Phượng Hoàng chắc không thể đoán được nơi lâu đài Wubār lại có quá nhiều chủ thể có ma lực bản nguyên đến vậy, nên mới đưa ra cái la bàn đó.
Bọn tội phạm du mục khai là giao dịch với một gã lạ mặt không rõ danh tính, mà bọn chúng đâu cần biết danh tính cố chủ làm gì, chỉ cần đưa đủ tiền vàng và tài sản mà chúng không thể cưỡng lại là đạt thành giao dịch.
Còn rốt cuộc gã ta là ai, tại sao có thể bày bố ra một âm mưu đa tầng đến vậy, có liên quan gì đến Durmstrang để có thể ếm lời nguyền độc đoán lên nữ sinh, nắm rõ tính cách lẫn lối sinh hoạt của giáo sư Ivanov để giả dạng đến cả chục ngày đi vòng vòng trong lâu đài Wubār mà không bị ai phát hiện, thật ra Giselle nghĩ mình đoán được đó là ai. Và vì thế cô mới cảm nhận rõ tử thần cũng đã đôi lần đi sát qua mình như thế nào.
Kẻ giả dạng có thừa thời gian để một lưới tóm gọn con chim giả-dạng-Toutou ngày ngày bay qua bay lại trước mặt, vậy tại sao gã không làm ngay đi? Chỉ có thể là do tò mò, sau khi phát hiện lâu đài Wubār này có một vật chứa ma lực bản nguyên bí ẩn khác, nên gã cố công tìm xem nó là gì và chắc là có ý định muốn chiếm lấy luôn.
Thế là mới có đêm khuya thanh vắng hôm đó, khi mà Shaikh vì thực hiện âm mưu bắt Giselle mà nới lỏng phòng thủ của Wubār, cũng tạo điều kiện cho một kẻ ẩn nấp khác tìm đến căn phòng.
Tất cả những lắt léo sâu xa này cũng chỉ là Giselle tự phân tích ra mà thôi, còn việc nhà Shaikh, lâu đài Wubār và Durmstrang thỏa thuận với nhau như thế nào thì họ cố gắng bưng bít hết thảy chứ sao dám công khai.
Ngay cả việc một cô gái trong phòng ký túc xá Hogwarts biến mất đến cả 7 8 tiếng đồng hồ cũng không ai hay biết, đủ thấy gã hồ ly bày bố tinh vi đến cỡ nào. Phải mà không bị kẻ ẩn nấp phá ngang kế hoạch, có lẽ ngày hôm sau cô sẽ bị gán cho tội danh dám cả gan lẻn vào khu vực cấm của Wubār định lấy trộm bảo vật gì đó, và rồi bị cơ chế phòng vệ của tòa lâu đài b.ắ.n g.i.ế.c tan xương.
Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, không biết có nên cảm ơn kẻ tấn công vô tình cứu nguy hay không.
Để bù đắp “phí tổn tinh thần”, Wubār còn tặng mỗi người trong đoàn một bộ hương dược, hay đúng hơn là nước hoa phù phép 7 lọ với 7 mùi khác nhau làm quà mang về. Lại tặng thêm cho đại diện mỗi trường một cặp đại bàng sa mạc, đúng cái giống đại bàng của số 7, cũng là giống thắng cuộc trong bức vẽ chắn lối thư viện giới hạn.
Giselle cho rằng đó là giống đại bàng do chính nhà Shaikh lai phối, nếu vậy thì việc tặng mỗi trường một cặp quả là hào phóng. Về dưới bàn tay chăm sóc của giáo sư Abbott, chú Takumi cùng câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí, chẳng mấy chốc chúng sẽ đẻ ra những lứa đại bàng mới.
Mà cũng vì vậy, phàm đã nhận quà quý giá của người khác rồi, khách cũng không thể không ngậm miệng phàn nàn về chuyến trao đổi văn hóa nữa. Mọi thứ hầm bà lằng ở Wubār thôi thì cứ để nó chôn vùi mãi mãi dưới từng lớp cát gió sa mạc đi thôi.
Ở lần cuối cùng gặp gỡ, đôi mắt xanh lơ đa tình của gã vẫn thế, vẫn giữ điệu cười ma hoặc như được nuôi dưỡng qua từng bức tường mê huyễn của tòa lâu đài diệu kỳ.
“Ôi tiếc quá, chúng ta sắp chia xa rồi, không biết chừng nào mới gặp lại đây.”
Giselle phát ớn: “Chúng ta không thân quen đến thế đâu.”
Mới đây còn muốn giam giữ mình suốt đời, quay ra quay lại lại cười nói như thường. Gọi gã là hồ ly cũng chẳng sai.
“Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi, theo đề xuất của em, tôi đã quyết định sẽ tổ chức một giải tournament đua thảm vòng quanh thế giới để làm quen trước.”
“Liên quan gì đến tôi, là anh tự nghĩ ra mà.”
Mình mong cả đời này chẳng dính líu gì đến gã nữa ấy chứ. Mà có vẻ khó, nếu làm việc gì liên quan đến ngoại giao ở Bộ hay ICW thì ít nhiều cũng sẽ phải bang giao với xứ này.
“Còn đây, tặng em một món quà chia tay.” Lại một cái hộp tương tự hộp quà sinh nhật gã tặng cô lần trước.
“Tôi không nhận đâu.”
“Ôi cô gái ạ, hãy nghe lời khuyên của tôi. Sau này nếu có gã trai nào xin được tặng quà cho em, em cứ ngẩng cao đầu mà nhận, rồi hạ cố tặng lại cho gã một nụ cười hờ hững là đủ rồi.”
Rồi gã im lìm độn thổ biến mất, chỉ để lại cái hộp quà vẫn còn lơ lửng trước mặt cô.