Ta bắt gặp ánh mắt hắn đầy nghi hoặc, trong lòng bất giác cảm thấy thú vị.
“Chỉ mong vương gia chớ vì thế mà thấy danh tiết bị tổn hại.”
“Tình cảnh tối qua bất đắc dĩ, mong thứ lỗi.”
“Ngươi làm sao biết ta là vương gia?”
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc như đao.
Ta chỉ tay vào ngọc bội nơi hông hắn:
“Dân thường không được đeo long văn. Mà nhìn tuổi ngài, hẳn chẳng phải là hoàng tử…”
Hắn thoáng đỏ mặt, khẽ ho một tiếng:
“Xin lỗi. Chỉ là… ta cảm thấy rất lạ…”
“Sao ngươi lại cứu ta? Rõ ràng kiếp trước… chẳng ai cứu ta cả…”
“Dĩ nhiên rồi.” Ta thản nhiên đáp, “Vì kiếp trước ta căn bản chưa từng đặt chân vào kinh thành.”
Câu nói vừa dứt, cả hai cùng sững người.
Một người ngồi, một người nằm.
Hai ánh mắt giao nhau — mở to kinh ngạc, bàng hoàng hiện rõ trên từng đường nét.
Thì ra… người trước mặt cũng là kẻ được sống lại một đời!
“Kiếp trước, ta nằm ven đường mãi đến chiều hôm sau mới có người phát hiện.”
Chu Độ Lâm cất giọng, ánh mắt sâu thẳm như vực không đáy.
Ta mím môi, lòng thắt lại:
“Còn ta thì ngu ngốc như heo, bị lừa cả một đời, đến c.h.ế.t cũng chưa từng bước khỏi Dương Châu nửa bước…”
Đến nước này, ta cũng không còn điều gì phải giấu.
Những oán hận, bất cam cùng nỗi đau chất chồng nơi kiếp trước, ta đem ra thổ lộ một lượt, không chút giấu giếm.
“Vương gia vốn là bậc chính nhân quân tử, kiếp trước chưa từng quen biết, thế mà vẫn vì phụ thân ta mà dám đứng ra lật lại bản án năm xưa.”
“Nay đã hữu duyên cứu người một lần...”
Chu Độ Lâm sắc mặt trầm ngâm, trầm mặc giây lát rồi bất chợt cất lời:
“Ngươi... chẳng lẽ định để bổn vương làm phụ thân của đứa trẻ trong bụng ngươi?”
“Cái gì?!”
Ta trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hắn — chẳng hiểu sao lại nghĩ như vậy.
“Dân nữ biết thân biết phận”
Ta đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ biện bạch:
“Chưa từng dám vọng tưởng trèo cao vương gia.”
Trong lòng ta thầm than:
Đùa gì chứ! Dù ta có muốn tìm phụ thân cho con, cũng tuyệt chẳng dám tìm hắn đâu a!
Làm vậy… chẳng phải khiến huyết mạch hoàng gia rối loạn hay sao?
Huống hồ hoàng tộc quý nhân, tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, hậu viện tranh sủng ganh đua không ngớt.
Ta sống lại một đời, tuyệt không muốn bị cuốn vào vòng xoáy nữ nhân đấu đá kia nữa.
“Dân nữ chỉ mong vương gia vì tình nghĩa, sớm ngày rửa sạch oan khuất cho phụ thân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-bon-muoi-nam-phung-duong-cha-me-chong-ta-moi-biet-ta-chi-la-ngoai-that/chuong-7.html.]
Ta quỳ xuống trong xe ngựa, dập đầu trịnh trọng thưa:
“Mạnh gia một nhà suy vong, phụ thân bị hàm oan, danh tiết lẫn sự trong sạch đều vô cùng trọng yếu.”
Chu Độ Lâm lặng lẽ hồi lâu.
Một lát sau, hắn mới khẽ gật đầu:
“Hiện tại thời cơ vẫn chưa chín, nhưng ngươi đã cứu bổn vương, lần này xem như phá lệ một lần cũng không sao.”
Ta mừng rỡ không thôi, cúi đầu liên tục cảm tạ, mặt mày rạng rỡ.
“Chỉ là...”
Ánh mắt hắn đảo qua người ta, cuối cùng dừng lại nơi bụng:
“Ngươi vừa nói… là song thai. Chẳng mấy chốc nữa bụng sẽ to lên, đến khi ấy… ngươi tính sao?”
Lòng ta thắt lại, chậm rãi lắc đầu:
“Binh đến thì tướng đỡ, nước tới thì đất ngăn — tới đâu hay tới đó.”
Chu Độ Lâm điềm nhiên nói tiếp:
“Thương thế của ta không tiện để lộ, sau này e phải phiền ngươi chăm sóc đôi chút.”
“Nếu ngươi chịu cầu xin, bổn vương cũng không ngại giúp thêm một tay.”
Hắn muốn giúp ta?
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Giúp thế nào?
Trong lòng ta thoáng dâng lên nghi hoặc, nhưng lúc này chưa kịp hỏi thêm.
Bởi vì — chúng ta đã tới kinh thành.
Hiệu thuốc của Mạnh gia may thay vẫn được bảo tồn khá nguyên vẹn.
Ta vội thuê người dọn dẹp sạch sẽ, rồi lập tức dọn vào ở.
Chu Độ Lâm quả nhiên giữ lời, vừa đặt chân tới kinh thành đã âm thầm liên hệ thuộc hạ, bắt đầu thu thập chứng cứ — chuẩn bị thay ta rửa oan cho phụ thân.
Thế nhưng, trong vài lời lơ đãng của hắn khi trò chuyện, ta mơ hồ cảm nhận được một tầng nguy hiểm chưa từng biết tới.
Cuối đời tiên đế, hồ đồ mê tín, từng xử oan không ít vụ án.
Những vụ án ấy… lại liên quan mật thiết đến danh tiếng của tiên đế — mà tiên đế chính là phụ hoàng của hắn.
Khó trách Chu Độ Lâm nói thời cơ chưa đến.
Kiếp trước hắn cũng phải đợi đến khi sinh mệnh chỉ còn như ngọn đèn treo trước gió, mới dám công khai những vụ án cũ, dùng chính cái c.h.ế.t của mình để bịt miệng thiên hạ.
Có khi, muốn sửa sai… chính là phải trả giá.
“Nếu thật lòng muốn giúp ta, vậy thì trước tiên để ta chữa thương cho người cho tốt đã.”
Chu Độ Lâm mỉm cười, sắc mặt điềm nhiên:
“Nghe nói Mạnh tiên sinh lúc sinh thời được gọi là ‘Quỷ y’ — dám tranh người với Diêm Vương.”
Lòng ta dâng lên một tia ấm áp, nhẹ giọng đáp:
“Phụ thân ta y thuật quả thực cao minh…”
Chỉ là… thân thể Chu Độ Lâm — e rằng không đơn giản như vẻ ngoài.
Theo lý mà nói, hắn là hoàng tử út của tiên đế và Thái Hậu, từ nhỏ sống trong nhung lụa, ắt phải thân thể cường tráng.
Thế nhưng khi bắt mạch, ta lại phát hiện khí huyết của hắn hư tổn nghiêm trọng, cả cơ thể dường như chỉ được gắng gượng duy trì bởi một tia chân khí mỏng manh.
Tựa hồ đã bị tổn hại từ trong thai nghén, lại còn có độc thấm tận xương tủy, âm thầm rút ngắn thọ nguyên.