Sau Khi Ly Hôn, Tôi Về Quê Trồng Trọt - Chương 10: Bị người oán trách – Trưởng thôn đến thăm

Cập nhật lúc: 2025-09-21 09:55:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Lăng quý mảnh vườn rau trồng, xổm luống rau để ngắm nghía. Chú chó nhỏ tò mò chạy , phát hiện những chồi non xanh xanh mặt đất, nó giơ chân định đập xuống thì Tô Lăng nhanh tay bế lên.

“Không thể để mấy cái móng độc của mày phá hoại .”

“Gâu gâu! Gừ!”

Chó con giãy giụa mấy cái, thấy thoát thì đành từ bỏ, ngoan trong lòng chủ, cái đầu nhỏ dụi dụi . Bàn chân giẫm lên bùn để mấy dấu in rõ rệt áo sơ mi của Tô Lăng.

Tô Lăng cúi đầu , buồn bất lực.

“Đồ nhóc con, vườn nữa.”

Trong nhà trải thảm, chịu nổi những cái móng dính bùn của nó?

“Gâu gâu!” Chó con hiểu, đuôi vẫn vẫy vẫy, bốn chân cử động, in thêm vài dấu chân hoa mai áo Tô Lăng.

 

Có nhóc con quậy phá, Tô Lăng đành kết thúc sớm công việc đồng áng hôm nay, lấy khăn lau sạch chân chó con đặt nó trong nhà chơi.

Lần lên trấn, đưa chó con đến bệnh viện thú y để khám tổng quát và tiêm phòng, đó ghé cửa hàng thú cưng mua một đống đồ. Giờ đây, góc tường phòng ăn đặt bát ăn và máy uống nước tự động, phòng khách mềm mại ấm áp cùng đủ loại đồ chơi.

Nhóc con chơi cả buổi sáng, giờ chắc mệt , trong lòng Tô Lăng lim dim buồn ngủ. Cậu đặt nó ổ, nó ngáp một cái ngẩng đầu lên vật lộn với cơn buồn ngủ. Tô Lăng nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể nhỏ bé , dịu dàng : “Ngủ , tao ở đây với mày.”

Không nhóc con hiểu , chỉ sự vuốt ve nhẹ nhàng của Tô Lăng, nó nhanh chìm giấc ngủ, thở đều đều. Một lát , nó trở ngửa, bốn chân chổng lên trời, lộ cái bụng trắng nõn.

 

Tô Lăng lấy một cái chăn nhỏ đắp nhẹ lên nó, nhóc con ngủ ngon lành, tim cũng mềm nhũn.

Từ khi chó con, cuộc sống của trở nên phong phú và vui vẻ hơn hẳn. Khi tinh thần phân tán, nhiều chuyện cũng còn để tâm nữa.

Buồn ngủ tính lây lan. Tô Lăng uể oải ngáp một cái, đóng cửa lên lầu ngủ trưa.

Phòng ngủ chiếc giường da thật mềm mại, chiếc giường gỗ cũ tặng cho thím Trương. Sàn nhà lót thảm lông dày, bên cửa sổ đặt một chiếc ghế sofa bọc vải êm ái, thêm một tủ quần áo mới cùng vài vật trang trí nhỏ, bộ căn phòng toát lên vẻ ấm áp, thoải mái.

Tô Lăng cởi chiếc áo sơ mi chó con giẫm bẩn, ném giỏ quần áo trong phòng tắm, định tắm rửa ngủ. Sau khi lắp thêm đèn sưởi và máy nước nóng trong phòng tắm, còn sợ lạnh nữa.

 

Tắm nước nóng xong, Tô Lăng dùng máy sấy khô tóc, leo lên giường, bật điều hòa, đắp chăn tơ tằm mới mua, dụi đầu chiếc gối mềm, kéo con gấu bông to đùng đang dựa đầu giường ôm lòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một mạch ngủ đến ba giờ chiều, Tô Lăng lờ mờ thấy tiếng chó con sủa lầu. Cậu đưa tay gãi mái tóc xoăn dài ngang vai, ngáp dậy.

“Gừ~ gâu gâu…” Chó con cứ kêu mãi chân cầu thang, giơ hai chân trèo lên, nhưng tiếc là chân quá ngắn, với tới bậc thang, nó sốt ruột vòng vòng.

Tô Lăng một bộ đồ rộng rãi, từ lầu xuống, thấy bộ dạng ngốc nghếch của chó con thì bật .

“Gâu gâu gâu!” Thấy chủ nhân, chó con mừng rỡ vẫy đuôi.

Tô Lăng cúi , dùng một tay bế nó lên: “Ngủ dậy là bắt đầu phá , tự chơi với đồ chơi ?”

“Gâu gâu!” Chó con lè lưỡi, liếʍ cằm , Tô Lăng nhột .

Ôm chó con phòng khách, nó bỗng nhảy khỏi lòng , lạch bạch chạy phòng ăn. Tô Lăng theo , chỉ thấy nó ngay ngắn bát ăn, đợi ăn.

Lại đói ?

Cái bụng nhỏ cũng quá nhỉ?

Tô Lăng lấy từ tủ bếp thức ăn cho chó và sữa dê bột, pha với nước ấm bỏ bát ăn. Chó con ngửi thấy mùi thơm, lập tức nhào tới cắm đầu ăn ngon lành.

Tô Lăng tự pha cho một ly cà phê, bưng đến thủy tạ bên hồ.

Gian thủy tạ rộng tám mươi mét vuông, bốn phía cửa sổ, mùa hè mở để thoáng mát, còn xuân thu đông thì đóng kín giữ ấm. Tô Lăng cải tạo nơi thành phòng vẽ tranh kiêm phòng nghỉ ngơi. Giữa ngăn cách bằng một tấm bình phong, phía nghỉ ngơi trải một lớp chiếu tatami chống nước, đó bày bàn nhỏ, đệm mềm, tủ nhỏ, v.v. Phòng vẽ thì bàn dài, bút mực giấy nghiên, giá vẽ, kệ màu, tủ trưng bày,… Đầy đủ hết.

Tô Lăng thích tatami* uống cà phê, bên cạnh một cửa nhỏ, từ đó thể trực tiếp ngắm hồ nước trong veo, những con cá chép Nhật béo tròn ung dung bơi lội.

(*) Một loại chiếu truyền thống của Nhật Bản, thường dùng để lát sàn trong các căn phòng kiểu Nhật.

Nghe Lí Đại Hải , mấy con cá chép nuôi bốn năm năm, con lớn nhất dài một thước, cả đỏ rực, vây và đuôi như tơ lụa bay bay, đầu Tô Lăng thấy vẻ của nó thu hút ngay.

Uống nửa ly cà phê, lấy thức ăn cho cá , rắc xuống hồ, chẳng mấy chốc hai ba chục con cá bơi đến, há miệng tranh ăn. Bất ngờ, nước b.ắ.n tung tóe, một con cá chép đỏ rực phóng lên, chen lấn các con khác, nhanh chóng cướp mồi.

“Vẫn bá đạo như .” Tô Lăng lắc đầu, ném xong mồi cá, phủi tay, uống hết phần cà phê còn , dậy về phía phòng vẽ.

Sau khi về quê, cảm hứng của bùng nổ, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi vẽ hai bức tranh thủy mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-khi-ly-hon-toi-ve-que-trong-trot/chuong-10-bi-nguoi-oan-trach-truong-thon-den-tham.html.]

Một bức là cảnh cày cấy mùa xuân mộc mạc, một bức là tranh sơn thủy mờ ảo trong làn mưa khói.

Tô Lăng năng khiếu hội họa, khi còn năm nhất đại học, thầy hướng dẫn của giới thiệu với đại sư quốc họa Trương Thiên Dật. Khi đó Trương Thiên Dật bảy mươi tám tuổi, sớm còn ý định nhận đồ , nhưng khi xem tranh của Tô Lăng, ông phá lệ nhận tử, Tô Lăng khi mười tám tuổi, trở thành môn sinh cuối cùng của ông.

Được danh sư chỉ dạy, trình độ quốc họa của Tô Lăng tiến bộ thần tốc, bảy sư phía ai cũng khen dứt lời. Các sư lớn tuổi hơn , thấy sư nhỏ bé như thì lấy lạ, quan tâm chăm sóc .

Trước khi kết hôn, Tô Lăng thường xuyên tham dự triển lãm tranh của các sư , khi kết hôn thì ít hơn. Gần một năm nay vì chuyện tình cảm mà bế tắc, cảm hứng cạn kiệt, sa sút vẽ tranh, đến thầy và các sư cũng dám gặp.

Giờ đây tâm trạng u uất tan, tinh thần bừng sáng, cầm bút lên liền như rồng bay lượn.

Lần tụ họp sư môn tới, cuối cùng cũng tự tin để .

Tô Lăng trải giấy tuyên lên bàn dài, thêm ít nước nghiên mực, chậm rãi mài mực.

Chú cún nhỏ ăn uống no nê, ngửi thấy mùi của chủ nhân, từ nhà chính chạy đến thủy tạ, xổm chân Tô Lăng vẫy đuôi.

Tô Lăng xắn tay áo, với nó: “Ngoan ngoãn ở yên, đừng phá phách.”

“Gâu!” Không con nhóc hiểu , nó chạy ngoài, lát ngậm một món đồ chơi trong miệng, gặm chơi trong góc phòng vẽ.

Tô Lăng để ý đến nó nữa, cầm lấy bút lông, chấm nhẹ mực.

Vừa định hạ bút, chuông cửa vang lên, đành đặt bút xuống mở cửa.

Người đến là trưởng thôn Kim, ông đến để xin Tô Lăng vì chuyện xảy hôm nay ở ủy ban thôn.

“… Trình độ văn hóa của Lý Nguyệt Nga cao hơn chúng , ông nội coi trọng sự tỉ mỉ của bà nên mới giao việc giám sát cho bà . Trước đây tuy bàn tán lưng nhưng vẫn bắt chứng cứ, dân làng cũng phản ánh gì với , ngờ bà càng ngày càng quá đáng, nhất tâm vì nhà mà mưu lợi, những tắc trách mà còn tham ô! nghiêm khắc phê bình cảnh cáo và tạm đình chỉ công việc của bà .” Trưởng thôn Kim trong phòng khách, vỗ đùi đầy tức giận.

Tô Lăng pha cho ông một ly , một cách dịu dàng: “Chuyện thể trách trưởng thôn . Quản lý là một môn học, một công ty lớn còn thể xảy sơ suất, huống chi là cán bộ thôn qua đào tạo bài bản? Chủ nhiệm Lý thể ghi chép chính xác tình hình của hơn hai trăm trong thời gian dài và bằng tay, đủ thấy bà năng lực, trách nhiệm. Trong công việc, bà tỉ mỉ, đáng khâm phục.”

Trưởng thôn Kim nâng chén , uống một ngụm, lắc đầu : “Năng lực việc giỏi đến mà phẩm hạnh gì thì cũng thể giao việc giám sát cho bà nữa.”

Tô Lăng hỏi: “Vậy… Hiện giờ trưởng thôn nào khác thế ?”

Trưởng thôn Kim thở dài: “Không , nên mới đến tìm bàn bạc đây.”

Tô Lăng nghĩ một lát : “Hay là thế , công việc giám sát vẫn để chủ nhiệm Lý , đợi cháu mua một lô thiết điện tử từ chỗ bạn cháu, lắp đặt xong là thôi.”

Trưởng thôn Kim vuốt râu, thanh niên đối diện, trầm ngâm : “Thiết điện tử đáng tin ?”

Thời đại đổi quá nhanh, mỗi khỏi thôn đều cảm thấy thế giới bên ngoài phát triển chóng mặt, ví như điện thoại thông minh , dường như chỉ một đêm, ai ai cũng dùng.

Tô Lăng mỉm : “Tuyệt đối đáng tin. Bạn cháu mở công ty công nghệ điện tử, nhận diện khuôn mặt để điểm danh, chấm công thông minh, camera giám sát các kiểu, đều thể lo .”

Trưởng thôn Kim nhíu mày: “Chuyện chắc tốn ít tiền?”

Tô Lăng : “Cháu mua thì chắc chắn là giá hữu nghị.”

Việc bố trí hệ thống giám sát núi dễ dàng, còn xây một phòng giám sát ở chân núi, bộ hệ thống lắp đặt chỉnh tốn cả triệu bạc.

Tô Lăng miết tay quanh viền tách , trong lòng đang tính toán. Về quê một tháng, tiền kiếm bao nhiêu mà tiêu thì khá nhiều.

Trưởng thôn Kim thấy tính toán, cũng thêm gì nữa, vội vàng rời .

Còn Lý Nguyệt Nga đang thở dài ở nhà, chỉ đầu em trai mắng ngớt.

“Nếu em chút tiền đồ thì chị mấy chuyện thế ? Hả? Em xem, hơn ba mươi tuổi đầu mà chẳng nên trò trống gì, lên thành phố thuê kiếm tiền, em thì lỗ vốn đành còn đánh với , suýt thì tù! Về làng chị cố sắp xếp công việc cho, khác đủ tám tiếng, em thì chỉ sáu tiếng? Tự em tính xem, mất bao nhiêu tiền lương? Trước đây chị mặt dày dám gian lận giờ công cho em, lúc đó còn qua mặt , giờ đổi thành đại thiếu gia từ thành phố về, thể qua loa nữa, chị mất mặt đủ, còn mất luôn cả việc. Trưởng thôn tức đến nỗi suýt chút nữa cách chức chủ nhiệm của chị !”

Lý Quốc cúi đầu, chị gái nổi trận lôi đình mà một lời.

“Được , Nguyệt Nga, ít vài câu .” Bà bảy mươi tuổi của họ xót con trai, lên tiếng bênh vực.

“Mẹ!” Lý Nguyệt Nga đầy bất lực. Nếu cưng chiều em quá mức, thì nông nỗi ?

Bà lão : “Để chuyện với trưởng thôn Kim một chút, xin ông nương tay, công việc giám sát con thể để mất.”

Lý Nguyệt Nga vội vàng ngăn : “Con tự , đừng !”

Để thì còn gì nữa? Thế nào cũng sẽ to chuyện, ầm ĩ khắp làng. Công việc giám sát đương nhiên thể mất, lương tháng hai ngàn rưỡi, một năm ba vạn đồng, nỡ từ bỏ?

Tuy nhiên, việc Tô Lăng cô mất mặt đám đông, trong lòng bà cũng bắt đầu oán giận .

Loading...