Hắn chỉ là nhất thời không chấp nhận được mà thôi, nghĩ đến đây, Chu Thụy cười tự giễu.
Thẩm Nguyên Thành xưa nay vụng về ăn nói, thấy Chu Thụy quyết tuyệt như vậy, hắn nghẹn nửa ngày mới nặn ra được câu "Ta sẽ không hòa ly" rồi đi ra ngoài.
Nhưng dáng vẻ thất thần của hắn vừa bước ra ngoài, liền bị thứ gì đó vấp phải, đầu đập mạnh vào ngưỡng cửa.
...
Mấy ngày sau, trong phủ đều truyền tai nhau, Đại thiếu gia bị mất trí nhớ, sau khi tỉnh lại chỉ nhớ mỗi tức phụ nhà mình thôi.
Mà chuyện hòa ly Chu Thụy ngày đêm mong ngóng, e là tạm thời chưa thể thành rồi.
Sau gáy Thẩm Nguyên Thành đập sưng một cục rõ to, hôn mê non nửa ngày mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh, hắn cứ một mực nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Thụy không buông.
Sao lại trùng hợp đến thế được, Chu Thụy bán tín bán nghi: "Ngươi thật sự... không nhớ gì cả sao?"
"Ta... đầu ta đau lắm, cứ nghĩ là lại đau." Thẩm Nguyên Thành cầm tay y đặt lên đầu mình, còn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không tin ngươi sờ thử xem."
"Không cần." Người ngốc rồi mà sức vẫn không nhỏ, Chu Thụy phải dùng sức lắm mới rút được tay mình ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-khi-tai-sinh-ta-muon-hoa-ly/6.html.]
Đại phu nói, bệnh này có thể chỉ là tạm thời, cũng có thể là vĩnh viễn.
Thẩm Nguyên Thành là người đứng đắn nghiêm nghị như vậy, lại cực kỳ coi trọng thể diện, thế này thì sống sao đây.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của hắn, Chu Thụy không khỏi thở dài tiếc nuối: "Dậy đi, đến giờ uống thuốc rồi."
"Tay không có sức, nhấc không lên." Đuôi mắt Thẩm Nguyên Thành cụp xuống, dáng vẻ đáng thương nhìn y.
Xung quanh đều là hạ nhân, Chu Thụy biết làm sao đây, huống hồ Thẩm Nguyên Thành ra nông nỗi này, bản thân y cũng có trách nhiệm, nghĩ đi nghĩ lại, cũng động lòng trắc ẩn.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Nguyên Thành lúc nào cũng phải thấy mặt Chu Thụy mới chịu, còn phải y trông chừng mới uống thuốc ăn cơm.
Nếu một lát không thấy người đâu, Thẩm đại thiếu gia cũng không khóc không quấy, chỉ là dỗ thế nào cũng không nghe, cứ tự mình trông mòn con mắt mà đợi.
Việc này hành Chu Thụy không hề nhẹ, đành phải ba bữa một ngày chạy qua đây, nhìn hắn nghỉ ngơi rồi mới đi.
Đợi đến khi đầu Thẩm Nguyên Thành đỡ choáng váng hơn, Chu Thụy cũng không muốn lúc nào cũng chạy qua nữa, y thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn trên mặt.
Thẩm Nguyên Thành người ngốc chứ không mù, nhận ra điều đó rồi, cũng không dám bám người quá nữa.
Nhưng giờ hắn đến cha mẹ còn không nhận ra, chỉ nhớ mỗi Chu Thụy, yên lặng được nửa buổi lại bắt đầu ngày ngày lẽo đẽo đi tìm y.