Sau Khi Trọng Sinh, Quý Phi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn - Chương 22: Loài hoa này, danh là “Tú nữ”
Cập nhật lúc: 2025-06-21 18:23:11
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Muốn đội vương miện, tất phải chịu lấy trọng trách. Thân là Vương phi, đâu phải chỉ cần ghi danh vào sổ sách là đủ? Ngoài thì phải ứng đối xã giao, trong thì phải chu toàn hàng ngàn người trong phủ, khắp nơi đều là thể diện của phủ Đoan Vương, nơi nào mà không cần trí tuệ, nơi nào chẳng cần tỉ mỉ suy xét?”
Cuối cùng, Tề Trắc phi khẽ than một tiếng, “May là điện hạ không giao phủ đệ cho nàng ta quản lý. Bằng không, hiện giờ phủ Đoan Vương chỉ e đã rối loạn đến khó thu dọn rồi.”
Cố Thanh Chiêu không đáp lời, chỉ lấy làm nghi hoặc: “Không phải điện hạ là nghĩa tử của Hoàng hậu nương nương hay sao? Khi chọn Vương phi, nương nương cớ sao không can thiệp chút nào?”
“Tỷ tỷ ta vốn định chọn trưởng nữ dòng chính phủ Bình Quốc công cho điện hạ, tức là tỷ tỷ ruột của Phí Tần. Nhưng Lý Tiệp dư nhất quyết muốn đem nữ nhi của tộc Lý tiến vào phủ Đoan Vương, mượn cơ hội này nâng cao thế lực nhà mẹ đẻ. Vì chuyện này mà giằng co kịch liệt, Lý Tiệp dư còn oán trách Hoàng hậu nương nương, nói rằng nương nương muốn mượn hôn sự để kéo bè kết phái, khiến tỷ tỷ ta lạnh lòng hồi lâu.” Tề Trắc phi vừa nói, vừa siết quả quýt trong tay đến nỗi nó méo mó không còn hình dáng, đủ thấy trong lòng tức giận.
“Nhưng theo lẽ thường, địa vị của Hoàng hậu nương nương cao quý, cớ sao cuối cùng vương phi lại là người nhà họ Lý?” Cố Thanh Chiêu vẫn không hiểu.
Tề Trắc phi thở dài một tiếng: “Ban đầu quả thật đã định xong, nhưng không ngờ tỷ tỷ của Phí Tần trong một lần ra phố lại bị xe ngựa lồng đ.â.m trúng, chỉ vài ngày sau liền bệnh nặng mà mất. Cân nhắc thiệt hơn, bấy giờ mới để nữ nhi nhà họ Lý làm Vương phi, rồi chọn thứ nữ phủ Bình Quốc công làm Trắc phi. Mới thành cục diện như nay.”
Cố Thanh Chiêu bẻ một múi quýt đưa vào miệng.
Nghe vào tai, sao lại có vị âm mưu như ẩn như hiện?
“Ngươi cũng cảm thấy không ổn?” Tề Trắc phi như bắt được đồng minh, ghé lại gần, hạ thấp giọng nói: “Thật ra bên ngoài có lời đồn, nói là người nhà họ Lý vì muốn đoạt được vị trí Vương phi nên đã ra tay với tỷ tỷ của Phí Tần.”
“Lý do ấy nghe cũng có lý, chỉ là việc khó làm.” Cố Thanh Chiêu đáp.
“Phải đó, người phủ Bình Quốc công về sau điều tra kỹ lưỡng, kết quả vẫn chỉ cho thấy trưởng nữ nhà họ là vận số không tốt, còn con ngựa kia thì là bất ngờ mất kiểm soát.”
Bất ngờ?
Cố Thanh Chiêu nhướn mày.
Trên đời mọi điều gọi là ngoài ý muốn, đều có thể là kết quả của mưu tính kỹ càng.
Buổi trưa, ánh tà dương nghiêng ngả.
Vừa bước chân vào sân, đã thấy Phỉ Tử sắc mặt khẩn trương bước nhanh đến gần.
“Điện hạ đến rồi.”
Cố Thanh Chiêu giật mình, vội vã rảo bước vào phòng.
Chỉ thấy lúc ấy, Đoan Vương đang vươn tay khẽ chạm vào một chậu Dao đài ngọc phượng trong phòng nàng. Thấy nàng về, hắn thu tay lại, đùa cợt:
“Rốt cuộc cũng chịu về rồi sao?”
“Điện hạ vạn an.” Nàng khom mình thi lễ, “Không biết điện hạ đến từ khi nào, thiếp thân không được nghe báo tin, khiến điện hạ phải đợi lâu.”
“Đứng lên đi. Bổn vương chỉ là cao hứng muốn đi dạo một vòng, cố ý không cho người thông báo.” Hắn hơi trầm giọng, “Nàng với Tề Trắc phi cũng thật tâm đầu ý hợp.”
Nghe nha hoàn Phỉ Tử bẩm báo, nàng dùng xong điểm tâm liền đến chính viện, mãi đến giờ mới hồi phủ.
Hai nữ nhân, lại có chuyện gì mà nói mãi không xong?
Cố Thanh Chiêu đứng dậy, lúng túng đáp: “Trắc phi hiền hòa, còn cố ý giữ lại dùng bữa trưa, nên thiếp thân trở về chậm trễ.”
“Cũng tốt, các nàng hòa thuận là điều nên mừng. Bổn vương cũng không trách nàng , đừng cứ cứng đờ như vậy, qua đây ngồi đi.”
Hắn vung tay, vỗ nhẹ chỗ bên cạnh.
Nàng cắn răng bước tới, dè dặt ngồi cách xa một đoạn.
“Nàng ngồi xa vậy làm gì? Bổn vương lại không ăn nàng đâu.” Đoan Vương nhìn khoảng cách như dải ngân hà giữa hai người, bất đắc dĩ đưa tay lên day trán.
Thế là nàng nhích lại gần… một chút xíu.
Chỉ một chút mà thôi.
Khiến hắn bật cười.
“Nàng xem nàng kìa, ở ngay địa bàn của mình mà còn rụt rè dè chừng như vậy. Bổn vương đã không giận, nàng còn sợ gì? Nếu nàng cứ thế này nữa, bổn vương mới thật sự tức giận đó.”
Nói những lời gì đâu chứ?
Người ta vốn đã sợ, lại còn dọa nếu tiếp tục sợ thì sẽ nổi giận.
Nhưng cũng nhờ lời này mà Cố Thanh Chiêu chợt tỉnh.
Đây là viện của nàng, nàng sợ gì!
Một nhát đao đằng trước, cũng bằng một nhát đao đằng sau.
Vậy thì nàng đánh liều ngồi sát bên.
Đoan Vương khi ấy mới thoả lòng, nhân chiều cao mà đưa tay xoa đầu nàng, “Ngoan.”
Thân là hoàng thân quốc thích, dung mạo nào ai dám nói là phàm tục? Huống hồ Đoan Vương còn là kẻ xuất sắc nhất trong mấy huynh đệ. Đôi mắt đào hoa như hồ thu lấp lánh, khi cười mày mắt hữu tình, khiến lòng người ngẩn ngơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-trong-sinh-quy-phi-chi-muon-lam-ca-man/chuong-22-loai-hoa-nay-danh-la-tu-nu.html.]
Cố Thanh Chiêu chỉ thấy da đầu tê rần.
Nàng sống hai đời, tiếp xúc với nam nhân cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tên tiện nhân Giang Thâm kia không đáng nhắc đến. Phụ huynh, huynh trưởng khi nhỏ còn thường xoa đầu nàng, nhưng sau khi trưởng thành, đã lâu không có ai thân mật như vậy.
“Sợ gì chứ, hử?” Đoan Vương nghiêng người sát lại, gần đến mức môi gần như chạm tai nàng.
Cố Thanh Chiêu tức khắc như gặp đại địch.
“Mấy ngày trước còn làm chuyện thân mật hơn thế, giờ lại sợ cái này sao?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Hơi thở nóng rực phả bên tai, nàng cảm giác toàn thân như bị nhét vào lò lửa, nơi nào cũng như thiêu như đốt.
Phỉ Tử và Đan Thanh từ khi nghe Đoan vương bảo nàng ngồi xuống đã lặng lẽ lui ra. Trong phòng chỉ còn hai người, nàng càng thêm bất an.
Thấy nàng hai má ửng đỏ, vành tai cũng nhuộm hồng, cả người lại cứng đờ như khúc gỗ.
Đoan Vương chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Thôi, không chọc nàng nữa.”
Hắn cũng lo nàng nghẹn đến mức không thở nổi mà ngất mất.
“Chậu Dao đài ngọc phượng này trông cũng đẹp, nàng thích hoa à? Lần trước thấy nàng ở Nam Hà đường, cũng đang hái sen.”
“Thu sang, chỉ có cúc là hoa còn giữ được vẻ thanh cao, bày trong viện hay trên bàn án đều rất vừa ý.” Nàng nhẹ nhàng đáp.
Hắn gật đầu, nhìn quanh viện: “Chỗ này của nàng bày biện nhã nhặn, thêm ít hoa hoa cỏ cỏ cũng hợp. Ngày mai bổn vương sẽ bảo hoa phòng đưa thêm vài chậu đến cho nàng tự tay bày biện.”
Nói thì nói vậy, nhưng hôm sau vừa sáng sớm, sau khi Đoan Vương rời đi, người hoa phòng đã tức tốc mang tới.
“Mời Cố tiểu chủ xem, trắng là ‘Yên chi điểm tuyết’, ‘Tàn tuyết kinh hồng’, hồng là ‘Phi điểu mỹ nhân’, ‘Phấn quỳ’, còn xanh là ‘Lục thủy thu ba’ với ‘Khinh kiến thiên điểu’. Quý nhất là chậu Nhị Kiều cúc, một bông nở hai sắc, cả hoa phòng cũng chỉ có một gốc này thôi.” Người quản sự cười tươi như đóa cúc già, “Không biết tiểu chủ có hài lòng chăng?”
Phàm là nữ tử, ai lại không thích hoa? Cố Thanh Chiêu mỉm cười sai người ban thưởng.
Người quản sự nhận lấy bạc vụn, “Đa tạ tiểu chủ thưởng.”
Bỗng Đan Thanh trỏ vào một chậu chưa được giới thiệu, nghi hoặc hỏi: “Chậu hoa kia tên gì?”
Mười mấy chậu, riêng chậu ấy không được giới thiệu, lại còn được đặt ở vị trí nổi bật nhất. Thật quá đỗi lạ kỳ.
Quản sự hoa phòng hơi nheo mắt, cười như hồ ly già: “Chậu hoa ấy là do chính điện hạ căn dặn, bảo tiểu chủ giữ gìn thật tốt trong nội thất. Hoa đã giao xong, nô tài còn bận việc, xin cáo lui.”
Dứt lời, vội vội vàng vàng rút lui, tựa như sợ bị giữ lại hỏi tiếp.
“Người này thật kỳ quái, không trả lời vào trọng tâm.” Đan Thanh gãi đầu, “Mà hoa này thật đẹp, trắng hồng xen kẽ, dáng hoa ngượng ngùng e ấp.”
Phỉ Tử vội thúc nàng một cái, mắt ra hiệu chớ nhiều lời nữa.
Không thấy ánh mắt tiểu chủ nhà mình đã đầy vẻ bất thường rồi sao?
“Đem mấy chậu hoa ấy bày ra ngoài viện.” Cố Thanh Chiêu nói xong, lập tức quay người về phòng, lúc sắp bước vào cửa lại liếc chậu hoa kia một cái, thần sắc khó đoán.
Đan Thanh: “Ơ?”
“Phỉ Tử tỷ, chủ tử làm sao vậy?”
“Ngươi đúng là ngốc thật. Chậu hoa kia tên là Tú nữ, là điện hạ cố ý trêu chọc chủ tử chúng ta đấy.”
“Á?” Đan Thanh hốt hoảng, “Vậy chậu hoa ấy còn đặt trong phòng được sao? Chủ tử không phải bảo mang ra ngoài rồi ư?”
“Dĩ nhiên là đặt ngoài viện rồi.”
“Nhưng nếu điện hạ biết có nổi giận không?”
“Điện hạ không bao giờ giận chủ tử đâu, yên tâm đi.”
Trong phòng đã có một đóa “Tú nữ” rồi, chậu “Tú nữ” kia tất nhiên nên bày ra ngoài.
Cái gọi là “nuôi tốt trong nội thất”, chính là bảo Cố Thanh Chiêu hãy khéo nuôi lấy chính mình.
Cố Thanh Chiêu nghe hiểu hàm ý trong lời ấy, suýt nữa tức đến phát nghẹn.
Nàng nào phải e ấp thẹn thùng?
Rõ ràng là sợ!
Là sợ Đoan Vương chờ lâu sẽ nổi giận, nên mới dè dặt như vậy.
Chẳng hay Đoan Vương có vấn đề về mắt chăng?