Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-05-01 12:31:07
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Tri Ý chớp chớp mắt, trán dần dần rịn mồ hôi lạnh.
So với nỗi sợ Lý Hiển có thể giả vờ yêu thương một nữ nhân mà mình không yêu, nàng còn sợ hơn việc bên cạnh bát mì xuân dương đại diện cho mình lại trơ trọi, không có gì cả.
"Lương đệ có từng nghĩ, đối với thái tử, người là gì?" Quần Thanh hỏi.
"Ngươi chẳng phải đã nói rồi sao?" Trịnh Tri Ý nghẹn ngào, tự tin đã bị đánh bại: "Chúng ta là tình nghĩa cùng hoạn nạn, ngày đêm bên nhau."
"Đúng cũng đúng, mà không đúng cũng không đúng." Quần Thanh nói: "Nghe nói lương đệ và điện hạ thành thân, tất cả chỉ vì một câu nói đùa thuở nhỏ của lương đệ. Khi đó người còn nhỏ, không biết điện hạ có người trong lòng hay không, muốn làm gì, cũng không biết vì chuyện đó mà gánh chịu bao nhiêu lời đàm tiếu."
"Ý ngươi là, hắn đã nhẫn nhịn ta từ lâu?" Trịnh Tri Ý quay đầu nghĩ lại, quả thực mỗi lần gặp nàng, Lý Hiển đều như đang kiềm nén cảm xúc, chỉ là chưa bao giờ nói ra rằng vì nàng mà hắn bị chê cười.
"Điện hạ không phải ghét lương đệ, mà là ghét quãng thời gian buộc phải cúi đầu đó. Trưởng công chúa Trường Bình nước Sở cũng từng tự chọn phò mã, bề ngoài phò mã tỏ ra ngoan ngoãn, ai ngờ về sau lại phản bội cướp nước." Ánh mắt Quần Thanh đen láy như lưu ly: "Biết bao nam nhân sau khi đoạt quyền đã bỏ rơi người thê tử đầu, mà những thê tử ấy thậm chí chẳng làm gì sai, chỉ vì họ gợi nhớ quãng ngày chịu nhục. Huống chi, lương đệ lại là nỗi nhục xưa của điện hạ..."
"Nói bậy bạ!" Lãm Nguyệt run rẩy quát lên, nhưng Trịnh Tri Ý đã lảo đảo, nắm lấy tay nàng ta đang run lẩy bẩy: "Lãm Nguyệt, ngươi ra ngoài trước đi."
"Nhưng... nhưng phụ thân ta đã c.h.ế.t vì nhà họ Lý, chẳng lẽ điều đó cũng không tính sao?" Trịnh Tri Ý vẫn nhìn bát mì xuân dương: "Còn thánh nhân, hoàng hậu nương nương, họ đã nói coi ta như con ruột."
"Đúng vậy, còn có thánh nhân và nương nương. Thánh nhân là người trọng tình nghĩa, những người cùng ông ấy khởi sự đều được thăng quan tiến chức, phụ thân người cũng được truy phong tước vị, đầu năm có cử nhân làm bài Thủy Chích Phú ca tụng việc này, Thánh nhân đích thân phong làm thám hoa. Lương đệ có công với hoàng gia, thánh nhân sẽ không quên."
Quần Thanh cầm một quả cam vàng tươi, đặt giữa hai bát.
"Nhưng hoàng gia không phải gia đình thường dân, chương phụ chương mẫu của người cũng không phải người bình thường, trong cung, ân nghĩa không phải là không có, chỉ là... so với lợi ích, nó mỏng manh như kiếm giấy đối đầu với đao thép." Quần Thanh phá tan ảo tưởng của Trịnh Tri Ý.
Ở kiếp trước, Trịnh Tri Ý vì hành xử vô độ mà bị Lý Hiển chán ghét, bị giam ở Thanh Tuyên Các. Trung thu năm Thánh Lâm thứ hai, yến tiệc cung đình là ngày Dương Phù được sắc phong thái tử phi, không biết ai xấu bụng đã mách cho Trịnh Tri Ý, nàng chân trần chạy ra, khóc lóc chất vấn Lý Hiển có phải đã quên ân nghĩa xưa, cuối cùng vì thất lễ mà bị đày vào lãnh cung. Thánh nhân cũng làm ngơ.
Trước mặt đám quý tộc nhắc lại chuyện cũ, chẳng khác nào mắng nhà họ Lý vong ân bội nghĩa, đó là điều một đế vương không thể tha thứ. Chỉ tiếc là tiểu cô nương Trịnh lương đệ khi đó mãi mãi không hiểu nổi vì sao vị chương phụ từng ân cần kia lại lạnh lùng quay lưng...
Lúc này, Trịnh Tri Ý nước mắt lưng tròng nhìn quả cam vàng: "Theo lời ngươi, ta đã ở bên bờ vực rồi. Vậy... ta nên làm thế nào để bảo vệ bản thân?"
"Lương đệ cũng không cần quá sợ." Quần Thanh an ủi nàng: "Trong cung chỉ có một chủ nhân, ý của thánh nhân là quan trọng nhất. Lương đệ chỉ cần hầu hạ thánh nhân như phụ thân mình, không ngừng nhắc nhở bằng hành động về ân nghĩa của nhà họ Trịnh, thánh nhân và hoàng hậu sẽ tự khắc áp chế Đông cung."
Quần Thanh nhẹ nhàng đặt quả cam ra sau bát mì xuân dương, lại nâng bát mì lên cao: "Nhưng nếu lúc nào cũng đem ơn nghĩa treo trên miệng, sẽ thành ra kẻ mưu cầu đền đáp. Người làm vua luôn nghĩ nhiều, lương đệ dù không có ý đó, người khác cũng sẽ gán cho. Lời lẽ sắc bén cũng như lưỡi kiếm, ngay cả thánh nhân cũng sợ. Bị kiếm kề cổ rất khó chịu, chi bằng..."
Nói đến đây, nàng làm bộ muốn hất đổ bát mì, nếu hất thật, chắc chắn sẽ vỡ tan tành!
Trịnh Tri Ý bật dậy khỏi giường, giật lấy bát mì từ tay Quần Thanh.
Nàng ta ôm bát, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn dùng đũa ngọc gắp một miếng mì, nhét vào miệng.
Chưa ăn hết mì, nước mắt nàng ta đã tuôn rơi: "Thanh nữ quan, ngươi muốn ta coi thánh nhân như phụ thân mà hầu hạ. Ta làm không được, ta chỉ có một người cha, ông ấy đã mất rồi."
Quần Thanh suy nghĩ rồi hỏi: "Lương đệ muốn về Hoài Viễn sao?"
"Về đó làm gì? Trong nhà đã không còn ai. Ta không về, chỉ có thể ở lại trong cung." Trịnh Tri Ý nước mắt đầm đìa: "Nhưng ta... ta làm không nổi như lời ngươi nói, trong lòng rất khó chịu, cảm giác mình sẽ trở thành một người khác, người cũ của ta, giống như phụ thân ta, sẽ không còn nữa..."
Trong khoảnh khắc, Quần Thanh hiểu nỗi đau của nàng ta, bởi chính nàng cũng từng như vậy, không thể chấp nhận bản thân biến thành điều mình ghét nhất.
"Vậy thì, người hãy coi như đó chỉ là quyền nghi chi kế."
"Quyền nghi chi kế là gì?" Trịnh Tri Ý ngơ ngác nhìn nàng.
Trong đầu Quần Thanh hiện lên kết cục kiếp trước: trong lãnh cung thiếu thuốc thiếu ăn, Trịnh Tri Ý bệnh nặng, cung nữ Lãm Nguyệt bất chấp bị đánh chết, quỳ trước cửa điện vông chúa Bảo An cầu cứu, nhưng Dương Phù vì sợ đắc tội Lý Hiển nên không mở cửa, mãi tới sáng mới nhờ người đưa tin cho Quần Thanh. Quần Thanh do dự một khắc, khi mang ngự y đến thì t.h.i t.h.ể Trịnh Tri Ý đã lạnh cứng, gầy gò co quắp như một đóa hoa héo giữa mùa hè. Lãm Nguyệt hận thấu nàng, rồi tự đập đầu c.h.ế.t theo chủ nhân.
Máu họ nhuộm đỏ váy nàng, lúc đi qua Loan Nghi Các, thấy công chúa đang cắt hoa dán cửa, vẻ mặt vẫn trong sáng như thuở nhỏ, vô ưu vô lo. Quần Thanh thấy nàng ta hạnh phúc, không hiểu sao không bước vào, chỉ lặng lẽ đi trong cung, như chiếc lá khô trong gió, không biết sẽ bị cuốn đi đâu.
Nàng nhớ từng cái bẫy mình gài cho Trịnh Tri Ý, nhớ cả khoảnh khắc mình do dự khi cứu người, tất cả hóa thành m.á.u đỏ loang lổ trên tay.
Nhưng nay, nàng đã có cơ hội thay đổi tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-31.html.]
"Quyền nghi chi kế, chính là như cỏ lau, gió mạnh thổi tới thì trước tiên phải cúi xuống." Quần Thanh ngẩng đầu nói: "Nhưng dù thế nào, cũng đừng quên mình là ai, muốn làm gì, tin vào điều gì, phải cắm sâu rễ xuống, đợi đến một ngày có đủ sức mạnh, sẽ lại đứng thẳng, làm điều mình muốn, che chắn cho người khác trước gió lớn."
Sau một trận trọng bệnh, Trịnh Tri Ý trút bỏ u sầu, không chỉ ăn uống được mà còn dậy trang điểm chải chuốt.
Lãm Nguyệt cầm gương, nhìn Trịnh Tri Ý ngày càng có thần sắc, trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng: "Lương đệ lần trước nói trâm hoa đã cũ, nô tỳ định đi Thượng phục cục nhờ chế tác một đợt hoa lụa lớn."
"Không được." Quần Thanh đang giúp nàng vấn tóc: "Chiến sự phương tây đang căng thẳng, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không lĩnh trang sức mới, Đức phi nương nương còn cạo vàng trên bình phong làm quân phí, lúc này tốt nhất đừng làm phiền Thượng phục cục."
Team Hạt Tiêu
"Vậy không phiền họ, chúng ta xin ít chỉ tơ, nhờ Nhược Thiền làm hoa nhung đeo tạm?" Lãm Nguyệt lại đề nghị.
Quần Thanh nghĩ một lát: "Hình như cũng không được, năm nay nông dân nuôi tằm gặp thiên tai, tơ còn đắt hơn bạc."
Lãm Nguyệt tức đến mức suýt ngất xỉu.
Còn chưa kịp nói gì, Trịnh Tri Ý đã thở dài: "Một đóa hoa thôi, cũng đâu thể ăn được, bỏ đi."
Sau giờ ngọ, trước sau Thanh Tuyên Các không thấy một bóng cung nữ.
Lãm Nguyệt chạy tới Nam Uyển, giật mình kinh ngạc: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
A Mạnh, A Tương dưới sự chỉ huy của Quần Thanh, chặt đám trúc Tương Phi ở Nam Uyển, bó lại làm thành hàng rào tre, vây ra từng thửa ruộng vuông vức, ngay cả cỏ dại bên trong cũng được bọn nội thị thô sử nhổ sạch sẽ.
Tay áo của Quần Thanh được xắn lên, nàng đang cúi người, dùng ngón tay chọc vào đất, vê vê một cục đất: "Làm tơi thêm chút nữa."
Nhược Thiền không dám ngẩng đầu, vừa dùng xẻng đào mạnh vừa đáp: "Bẩm Lãm Nguyệt tỷ, Quần Thanh tỷ nói mấy cái cây héo này ngày nào cũng rụng lá, quét dọn phiền phức, chi bằng nhổ hết lên, cải tạo thành vườn hoa."
Năm xưa Trịnh Tri Ý thích khu vườn phía nam của điện Thanh Tuyên này, chiếm lấy nơi đây nhưng lại không biết chăm sóc, khiến cho các loài kỳ hoa dị thảo trong vườn c.h.ế.t hơn phân nửa, biến thành một khu vườn hoang.
Quần Thanh nói: "Lương đệ muốn cài hoa lên tóc, lại không thể xin lĩnh, có thể tự trồng. Loại hoa như hoa nhài cắm xuống đất là sống, có thể đi các cung khác ngắt về, còn hạt giống, ta có thể xin ở Dịch Đình. Ít thì một tháng, nhiều thì ba tháng, là có thể cài lên rồi."
"Ngươi nói cái gì bậy bạ vậy?" Lãm Nguyệt sốt ruột: "Lương đệ của chúng ta là thê tử của thái tử, sao có thể ở đây đào đất trồng hoa? Mỗi hành động của người vốn đã bị dòm ngó, chuyện này đồn ra ngoài chẳng phải để cả cung coi thường sao? Phá hết cho ta!"
"Vậy sao?" Quần Thanh mỉm cười nhìn nàng ta: "Tiên triều Sở Cảnh Đế còn tự mình trồng lúa trong cung, sao chỉ truyền lại tiếng thơm giản dị yêu dân, mà không ai coi thường ông ấy?"
Lãm Nguyệt không nói lại được, móng tay gần như bấm rách lòng bàn tay.
Ánh mắt nàng chuyển sang A Mạnh và A Tương đang im lặng làm việc, trong lòng dấy lên một trận hoảng sợ, không biết từ lúc nào, cả cung đều nghe lệnh Quần Thanh, còn nàng ta – cung nữ phụng y – lại không chen nổi lời.
Trịnh Tri Ý cũng chạy ra ngoài.
Thời tiết trong xanh, Trịnh Tri Ý nhìn các nàng đào đất, giật lấy xẻng trong tay Quần Thanh đào theo, thích thú hỏi liên tục: "Khi nào thì có thể trồng? Chôn sâu bao nhiêu?"
"Khi nào thì nở hoa? To cỡ nào?"
Lãm Nguyệt còn chưa kịp mách tội, lại bị Trịnh Tri Ý nhét cho cái xẻng: "Lãm Nguyệt, nhanh lên, ngươi cũng đào cùng ta, giúp ta bới cái tảng đá lớn này..."
Vài ngày trôi qua, khóe miệng Lãm Nguyệt nổi hai cái mụn nước, động vào là đau, nói chuyện cũng chỉ có thể méo miệng.
Quần Thanh cứ lượn lờ bên cạnh nàng ta, nhìn chằm chằm mặt nàng ta nghiêng đi: "Lãm Nguyệt tỷ, ta muốn nói chuyện với tỷ."
"Ta với ngươi có gì mà nói?" Lãm Nguyệt cố nhịn tức giận: "Giờ ngươi đắc thế rồi, bộ mặt thật cũng lộ ra rồi."
Vài lần đẩy qua đẩy lại, Lãm Nguyệt chỉ sợ địa vị mình không giữ được, bị Quần Thanh kéo ra sau điện nơi không người, nàng ta vừa ngồi xuống đã dịch m.ô.n.g đi, còn kéo khăn choàng về, không muốn dính vào áo Quần Thanh.
Quần Thanh coi như không thấy: "Ta muốn hỏi tỷ, vì sao tỷ lại làm cung nữ phụng y cho Lương Đệ? Có phải muốn vào Lục Thượng Cục?"
"Lục Thượng Cục gì chứ." Lãm Nguyệt nhìn nàng kỳ lạ: "Ta không muốn."