11.
Tiêu Ngạn cuối cùng cũng lập chức nữ quan, đồng thời chỉnh sửa các điều luật liên quan đến hoà ly và hưu thê. Dù chưa thể hoàn toàn dựa theo tâm nguyện của ta nhưng thế đã khiến ta vừa lòng rồi.
Ta hiểu rõ việc này khiến hắn phải khó xử đến nhường nào, thứ hắn phải đối mặt không chỉ là thế gia mà còn cả đám tân quý, thậm chí cả những môn sinh do chính tay hắn đề bạt. Ai nấy đều khuyên hắn từ bỏ.
“Chính sách này không có lợi cho thể chế quốc gia, lại khiến lòng dân d.a.o động.” Chiếu thư dâng lên đều viết như thế cả.
Tiêu Ngạn chỉ gác lại, chưa phê duyệt. Phụ thân ta nghe được phong thanh, bèn nhập cung hỏi ta có biết vì sao Bệ hạ lại sinh ra những ý nghĩ như vậy không?
Ta đáp: “Những ý nghĩ ấy lại khiến phụ thân phiền lòng điều gì sao?”
Phụ thân bị ta hỏi đến á khẩu không trả lời được. Ông bình tĩnh nhìn ta chằm chằm, như thể lần đầu biết đến ta.
“A Phù,” ông nói, “Con đừng quên thân phận của mình, đừng tuỳ hứng.”
Nghe vậy, ta không nén được mà bật cười. Câu nói ấy năm xưa ông từng nói với mẫu thân ta, nay lại lặp lại với ta một lần nữa.
Ta cười: “Phụ thân yên tâm, nữ nhi chưa từng quên thân phận của mình. Trái lại, e là phụ thân mới chính là người luôn quên ta là ai.”
Phụ thân sững người.
“Người đâu!” Ta phân phó, “Tiễn Vương Bộc Xạ ra khỏi cung. Từ nay về sau nếu không triệu kiến, không được phép tiến cung!”
“A Phù, con!” Phụ thân nổi giận đùng đùng, tóc râu dựng đứng, “Con làm càn!”
Ta chỉ lạnh lùng cười, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi. Áo phượng của Hoàng hậu vốn dĩ lộng lẫy hoa lệ, vậy mà phụ thân vẫn chẳng nhìn ra, hiện giờ ta đang khoác trên người vật gì.
Ông ấy chật vật bước ra khỏi cung, về phủ liền nổi trận lôi đình. Huynh trưởng ta vào cung gặp ta, nói các trưởng bối trong nhà đều khuyên phụ thân nên tỏ ra cung kính với Hoàng hậu nương nương.
“Ngay cả tộc trưởng cũng nói ông ấy không nên vô lễ với người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sinh-sinh-bat-tuc/7.html.]
Ta ung dung gảy cành hoa trắng trong đình viện, mỉm cười nói: “Tộc trưởng xưa nay luôn mẫn cảm hơn người.”
Phụ thân có thể mù mờ không rõ nhưng tộc trưởng ắt đã tỏ tường. Vương gia hiện giờ đã chẳng còn như xưa. Lịch sử mênh mang cuồn cuộn như biển lớn, bao nhiêu công hầu thế gia cuối cùng cũng tan thành mây khói, há lại không thể thêm một Vương gia?
Thịnh cực tất suy, vật cực tất phản, ấy là chân lý bất biến của thế gian từ xưa đến nay.
Hai tháng sau khi chức nữ quan được thành lập, Tiêu Ngạn phong Vân nương làm Vân phi, sắp xếp nàng ở tại cung Tương Dương. Cung Tương Dương chính là cung điện trước kia Bao Tự Vân từng ở.
Khi nghe tin này, ta thoáng muốn cười nhưng rồi lại thở dài. Tương Dương có mộng, mộng gửi thần nữ. Rốt cuộc thì Tiêu Ngạn vẫn là cố chấp.
12.
Lại thêm một năm nữa trôi qua, Thái tử ngày một lớn, có triều thần dâng tấu đề nghị Thái tử nên dời vào Đông cung.
Ta bác bỏ.
Tiêu Ngạn hỏi vì sao, ta nói Thái tử tuổi hãy còn nhỏ, nếu sớm rời mẫu thân, một mình ở nơi khác, vạn nhất có điều bất trắc, chẳng phải nguy hại lớn sao?
Tiêu Ngạn không tỏ rõ ý kiến. Tuy hắn cũng cho rằng Thái tử nên sớm rèn luyện chính sự nhưng chung quy vẫn không làm trái với tâm ý của ta.
Tiêu Duệ vẫn ở bên cạnh ta. Từ lúc chào đời, Thái tử đều một tay ta nuôi dưỡng, Bao Tự Vân chưa từng cùng ta tranh giành đứa trẻ này. Nàng xưa nay nhu hòa, không tranh giành cũng chẳng nhiều lời, chỉ lặng lẽ bên cạnh Tiêu Ngạn. Tựa hồ là một loại ăn ý khó nói thành lời, ta muốn đứa trẻ, nàng muốn trượng phu.
Một sự hài hòa vô cùng kỳ lạ.
Chẳng bao lâu sau, Bao Tự Vân lại hoài thai lần nữa. Tiêu Ngạn vốn không gần nữ sắc nhưng từ khi Vân phi nhập cung, tựa như phá giới, đêm đêm đều nghỉ tại Tương Dương cung.
Lại thưởng cho Vân phi vô số trân châu bảo ngọc, lụa là gấm vóc. Người trong cung đều biết Hoàng thượng sủng ái Vân phi, thậm chí còn hơn cả Hoàng hậu.
Nhưng như vậy thì sao, không ai có thể lay chuyển được địa vị của ta, ngay cả Vương gia cũng chưa từng để một Vân phi vào trong mắt. Điều họ để tâm là thân thể của Hoàng thượng, là những lần cải cách triều cương, là việc ngày một nhiều con cháu hàn môn bước vào đại điện. Song bọn họ lại lực bất tòng tâm.
Năm xưa vì ta mà Vương Trị được đưa vào triều, Vương gia toàn lực chống lưng, nay Trị huynh đã giữ chức Tam công, vậy mà thái độ của hắn lại ái muội, lập trường không vững khiến Vương thị liên tiếp rơi vào thế bị động.
Đến nay, bọn họ đã không thể động đến hắn được nữa rồi. Giang sơn bờ cõi một mảnh vá víu này, rốt cuộc đến ngày hôm nay cũng đã thành hình nên dáng.
Tiêu Ngạn mỗi lần nhắc đến đều lấy làm an ủi. Ấy là chí nguyện lớn lao hắn lập ra thuở thiếu niên bôn ba khổ cực, vì đó mà buông bỏ tư tình, nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng có thể nói một câu: Không phụ thiên hạ.
Nhưng thế gian chưa bao giờ viên mãn.
Bệnh đau đầu của Tiêu Ngạn ngày một nghiêm trọng. Mà Thái tử vẫn còn thơ dại. Hắn gắng gượng thân thể bệnh tật, tiếp tục xử lý chuyện triều chính, đến một ngày ngay cả canh cũng chẳng thể nuốt trôi.
Bao Tự Vân vì vậy mà ăn chay niệm Phật, lại cầu xin ta trong dịp lễ Thượng Nguyên thả đèn cầu phúc cho Hoàng thượng.
Ta đồng ý.