SINH SINH BẤT TỨC - 8
Cập nhật lúc: 2025-05-06 03:21:07
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13.
Vào ngày lẽ Thượng Nguyên hôm ấy, cảnh tượng náo nhiệt khác thường, ven sông tụ hội đông đảo cung nữ. Tiêu Ngạn xưa nay sống giản dị, không chuộng xa hoa, lại càng không thích yến hội linh đình, lễ tiết. Vì vậy trong cung bao năm qua, hiếm khi nào thật sự có được một dịp vui chơi. Lần này, quả là thời gian khó mà có được.
Bao Tự Vân nghiêm cẩn viết tâm nguyện, đặt lên chiếc hoa đăng thả trôi theo dòng nước, sau đó quỳ lạy ngẩng đầu lên trời, miệng lẩm nhẩm cầu khấn, thần sắc vô cùng thành kính. Nàng nhất định là rất yêu Tiêu Ngạn.
Ta nghe nói, nàng từng lén hỏi Thái y, liệu m.á.u đầu tim trong phương thuốc cổ xa xưa có thật sự linh nghiệm như lời đồn chăng. Thái y giật mình, hoảng hốt bẩm báo việc này lên Tiêu Ngạn. Hắn nổi trận lôi đình, lúc này mới dập tắt được ý nghĩ điên rồ đó của nàng. Vì chuyện ấy mà Bao Tự Vân u sầu hồi lâu.
Nàng đã mang thai năm tháng mà vẫn chẳng nhìn ra bụng, gò má cũng chẳng thêm chút da thịt nào. Ta nhìn nàng rất lâu, bỗng hỏi: “Ngươi có hận hắn không?”
Bao Tự Vân mở mắt, nhìn ta ngơ ngác.
“Ta nói là Bệ hạ đó, ngươi không hận hắn sao?”
Nàng ngẫm ra rồi rất nhanh rũ mi, khẽ lắc đầu.
“Không hận sao?”
“Đã từng hận.” Bao Tự Vân ngẩng lên nhìn ta, khoé môi nở nụ cười nhẹ, “Thế nhưng tình yêu vẫn nhiều hơn một chút.”
“Vì sao?” Ta không hiểu. “Chẳng lẽ ngươi không thấy hắn là kẻ bạc tình bạc nghĩa? Vì thiên hạ, vì quyền thế địa vị mà cuối cùng vẫn vứt bỏ ngươi.”
Năm xưa nếu không có ta thì nàng đã c.h.ế.t rồi. Dù giờ đây Tiêu Ngạn sủng ái nàng thế nào thì trong lòng hắn, giang sơn vĩnh viễn nặng hơn người.
“Nương nương đã lầm rồi.” Nàng nói, “Không phải giang sơn nặng hơn thần thiếp, mà là so với thần thiếp thì bách tính vẫn quan trọng hơn.”
“…”
“Thật ra, thần thiếp cũng từng nghĩ như thế.”
“Nương nương xuất thân thế gia, chưa từng chịu đói rét nên không biết cảnh dân gian khổ cực.”
Giọng nàng mang theo buồn bã mất mát, “Xác c.h.ế.t chất đầy thành núi nhỏ, ngàn dặm không một bóng người, nhân gian chẳng khác nào địa ngục, nếu có một người có thể cứu vớt, lấy mạng thần thiếp thì có tính là gì?”
“Thần thiếp cam tâm tình nguyện.”
Ta không còn lời nào để nói, chỉ nghiêng mặt nhìn xuống dòng nước êm đềm chảy. Đèn hoa đăng chen chúc lấp kín cả khúc sông.
Nàng và Tiêu Ngạn đều là cùng một loại người. Còn ta, sao lại nông cạn cho rằng chẳng qua nàng cũng chỉ là một đóa tơ liễu sống dựa thân vào cây?
Người mà Tiêu Ngạn có thể yêu, sao có thể chỉ có dung mạo?
Là ta sai rồi.
Họ thực sự là cặp phu thê tâm đầu ý hợp, lòng son chẳng đổi.
14.
Sau tiết Thượng Nguyên, thân thể Tiêu Ngạn dần có chuyển biến tốt. Bao Tự Vân hạ sinh một nữ nhi vào ngày hạ chí, Tiêu Ngạn có được đại hỷ.
Hắn đặt tên con là Trường Lạc, ngụ ý nàng có thể vui vẻ dài lâu, ngày ngày tháng tháng, năm năm cho đến cả đời.
Trong cung có thêm một vị công chúa, đến cả không khí cũng trở nên nhẹ nhàng, tươi sáng hơn nhiều. Ngày trước Tiêu Ngạn luôn ít lời nghiêm nghị, nay lại thường hay nựng nịu công chúa, nét mặt cũng dịu đi phần nào.
Đến tiệc đầy tháng của công chúa, ta dẫn theo Thái tử cùng đến. Tinh thần của Bao Tự Vân phấn chấn, có lẽ vì Hoàng thượng đã bình phục, công chúa lại mạnh khỏe nên giữa chân mày nàng đều là vẻ nhu hòa mãn nguyện.
Thấy ta tới, nàng bước lên hành lễ. Ta khẽ gật đầu, lại ra hiệu cho Thái tử lên tiếng. Thái tử chắp tay, ra dáng người lớn: "Vấn an Vân nương nương."
Bao Tự Vân dịu dàng mỉm cười: "Thái tử vạn an." Nói đoạn, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu Thái tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sinh-sinh-bat-tuc/8.html.]
Ta nghiêng đầu sang chỗ khác làm như không thấy. Giữa buổi yến tiệc, ta và Tiêu Ngạn ngồi cùng một chỗ. Kỳ thực đã lâu rồi ta không gặp hắn. Hắn chống tay lên sập, người nghiêng một bên, ánh mắt nhìn Thái tử và công chúa vui đùa mang ý cười vui vẻ.
Đó là nụ cười của một người làm phụ thân. Có lẽ ta nhìn quá lâu, hắn rốt cuộc phát giác, quay đầu nhìn về phía ta.
"Hoàng hậu làm sao thế?" Hắn hỏi.
Ta dời tầm mắt quanơi khác, đáp: "Hoàng thượng nên bảo trọng thân thể."
Tiêu Ngạn không nói gì, chỉ mỉm cười. Dạo gần đây quả thật hắn rất hay cười.
Sau yến tiệc, ta đứng dậy cáo lui trước nhưng Tiêu Ngạn cũng theo đó mà rời chỗ: "Trẫm đi cùng hoàng hậu một đoạn."
Ta liếc nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu. Ra khỏi cửa điện, hai ta sóng vai mà đi, cung nhân theo sau cách vài bước.
Hắn chắp tay sau lưng, cảm thán: "Lâu lắm rồi chưa trò chuyện cùng Hoàng hậu."
"Ngày tháng còn dài, nếu Hoàng thượng muốn nói chuyện với thần thiếp, chỉ cần sai nội thị đến báo một tiếng là được."
Tiêu Ngạn bật cười: "Chỉ e Hoàng hậu không muốn."
Hắn nói xong, không đợi ta đáp lại, lại tiếp lời: “Cũng sợ rằng thời gian không còn bao lâu nữa.”
Nghe vậy, ta im lặng một lúc, không biết nên nói gì. Tiêu Ngạn mắc phải căn bệnh vô phương cứu chữa, tuy có thể tạm thời điều trị giảm bớt nỗi đau nhưng khó lòng trị tận gốc. Hơn nữa, hắn luôn cặm cụi lao lực bất kể ngày đêm, làm sao có thể sống lâu trăm tuổi.
“Bệ hạ, chính sự đâu thể làm mãi không xong.”
Tiêu Ngạn gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng trẫm luôn nghĩ, làm thêm chút nữa, dù sao cũng muốn cố gắng đến phút cuối.
Hoàng hậu, chỉ có như vậy trẫm mới không có gì tiếc nuối trước khi nhắm mắt.”
“Vậy Vân phi thì sao? Thái tử cùng công chúa thì sao?” Ta không kìm được tức giận, “Bệ hạ thật sự không lo cho họ sao?”
Tiêu Ngạn chỉ khẽ cười: “Giang sơn vững chắc, họ tự nhiên vô ưu vô lo.”
Ta cười lạnh: “Chuyện đó thì chưa chắc.”
Hắn lại tin tưởng ta đến vậy, dường như không hề sợ ta sẽ g.i.ế.c mẹ con Bao Tự Vân sau khi hắn qua đời. Tiêu Ngạn nhìn ta thật lâu, hình như hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của ta nhưng hắn không giận, đôi mắt vẫn phảng phất nụ cười mỏng manh.
“Hoàng hậu quên rồi sao? Vân phi là người của Hoàng hậu mà.”
Ta: “……”
Đây chính là lời ta từng đùa với Bao Tự Vân năm xưa, ơn cứu mạng sẽ lấy thân báo đáp, từ nay về sau nàng sẽ là người của ta. Ai ngờ hôm nay Tiêu Ngạn lại dùng chính lời này để phản kích lại ta. Thật là không thú vị chút nào.
Ta bĩu môi. Tiêu Ngạn bật cười thành tiếng.
Sau khi tiếng cười lắng xuống, hắn gọi: “Hoàng hậu.”
“Bệ hạ có điều gì dặn dò.”
“Vân phi tính tình thiện lương, không có tâm tư tranh quyền đoạt lợi. Nhưng dù sao nàng cũng là mẫu thân của Thái tử, nếu sau này có kẻ nhân cơ hội gây chuyện, mong Hoàng hậu đừng giận lây đến nàng.”
Hắn vẫn lo lắng cho Bao Tự Vân.
Ta cũng không tức giận, chỉ hỏi: “Bệ hạ còn lời gì căn dặn nữa không?”
“Thế gia dù đã suy vi nhưng không thể chắc chắn rằng sau này sẽ không ngóc đầu trở lại. Chính sách cải cách mới mặc dù có ích nhưng vẫn ẩn chứa nguy cơ... Hoàng hậu, ngày nào đó Thái tử kế vị, mong Hoàng hậu đốc thúc thằng bé chăm lo chính sự, cần mẫn yêu dân, chớ để hoang phế cơ nghiệp.”
Tâm nguyện của Đế vương, luôn có hai điều. Một là vì thiên hạ, một là vì tình riêng.
Ta gật đầu đáp: “Bệ hạ yên tâm.”