
Sống Lại Để Báo Thù
- Cập nhật
- 1 ngày trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Trọng SinhHEHiện ĐạiGương Vỡ Không Lành
- Tác giả
- Tác Giả Vân LiLy
- Lượt xem
- 432
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 0
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Mẹ từng cả nhà gọi là mụ đàn bà dữ, đến chết vẫn ai bênh vực
Ba tên Tấn, sống cả đời với vẻ ngoài hiền lành, nhã nhặn, hàng xóm gọi là tử tế ít ai sánh bằng. chỉ trong nhà mới hiểu, cái vẻ tử tế đó chỉ là vỏ bọc. Bên trong ông là một kẻ hèn yếu, né tránh, sợ phiền, sợ mặt, và đặc biệt... sợ vợ chê.
Khi ông ngoại qua đời, di chúc, giấy tờ. Cô ôm hết nhà đất về tên . Mẹ – bà Dung – uất ức, giành giật từng mét đất bằng miệng và nước mắt. Giữa đám tang, bà chặn cửa, giằng chìa khóa nhà. Mọi như thể bà phát điên.
Ba gì, chỉ xách túi bước cổng, buông một câu:
"Anh chịu nổi cảnh . Tùy em gì thì ."
Sau đó, ai cũng dữ dằn, cục cằn, còn ba thì ôn tồn, nhẫn nhịn. Mỗi chỉ trích vì bênh vợ, ông chỉ khổ:
" cũng khuyên cô nhiều … nhưng mà tính vợ , quản nổi."
Mẹ là nuôi ông ngoại khi ông liệt suốt hai năm. Chỉ bà tã, nấu cháo, cạo gió, mua thuốc. Còn ba thì suốt ngày dạy, viện cớ bận việc. Tiền dưỡng già của ông ngoại, cô giữ luôn, đưa một đồng. Mẹ đòi, cả họ chửi là hám tiền.
Ở trường, ba đồng nghiệp dìm. Mẹ xông thẳng lên gặp hiệu trưởng, mắng cho một trận trò. Kết quả, ba giữ chức. đó ông kể với đồng nghiệp rằng:
"Vợ hiểu chuyện, loạn cả trường. xin ."
Sau , phát hiện mắc ung thư gan giai đoạn cuối. Ba đồng ý chữa, nên giữ tiền cho – con gái ông – của hồi môn . Ông bảo :
"Đằng nào cũng qua khỏi, em giữ sức, đưa du lịch vài chỗ còn hơn."
Vậy là đồng ý. Chuyến cuối đời của là đến một vùng biển yên tĩnh, nơi ông từng hứa sẽ đưa bà tới lúc mới cưới. Hai tuần , mất. nhận tin muộn vì đang học ở xa. Về tới nhà, chỉ còn kịp tro cốt.
Ba bàn thờ, chép miệng bảo:
"Sống nóng nảy quá, cuối cùng cũng rút ngắn đời ."
chết lặng.
Ba tháng , ông cưới . Cô dâu là dì Xuân – hàng xóm, mối tình đầu cũ. Đám cưới rình rang, còn cả bài thơ dán ngoài cổng:
Trăm năm lỡ hẹn duyên xưa
Gặp trễ muộn vẫn lòng
về nhà, chết trân khi thấy bàn thờ dời góc bếp, di vật của bà gom đổ sân, còn tấm ảnh cưới mới thì treo ngay phòng khách. Trước cửa treo đầy bóng bay và chữ đỏ. Phòng ngủ của giờ là phòng tân hôn. Toàn bộ dấu vết của biến mất chỉ ba tháng.
gào lên chất vấn. Dì Xuân thì bình thản nhếch môi:
"Con gái gì mà vô ơn. Mẹ cô sống cả đời chua ngoa, giờ mất , ba cô cũng nên sống bình yên. Hay là cô ông hạnh phúc?"
nhịn , giáng cho bà một cái tát.
Ba lao , hỏi đầu đuôi, cầm chổi quét nhà phang thẳng lưng .
"Cô cút khỏi cái nhà ! Không ai cần đứa con bất hiếu như cô!"
Câu đó, . Ở kiếp .
Vì chịu nổi cảnh sỉ nhục, từng cãi ba và ông đẩy ngã từ tầng hai xuống. Khi hấp hối, ba công an chứng rằng tự trượt chân.
giờ thì khác .
còn là đứa con gái yếu ớt, chỉ lóc cầu xin công bằng.
sống .
Và , sẽ để ai giẫm lên thêm một nào nữa.