Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sủng Em Vô Độ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:46:00
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng nói của Hoắc Tùy Châu rất từ ​​tính, khi nói chuyện, giọng điệu thản nhiên nhưng lại mang theo vài phần quyến rũ, có thể vô tình xuyên vào lòng người.

Đèn giao thông chuyển màu, xe lại nổ máy, khung cảnh đường phố bên đường ở khóe mắt cô lướt nhanh về phía sau.

Nhưng Nhan Dụ lúc này không có ý định nhìn ra ngoài. Cô hơi nghiêng người và nhìn chằm chằm vào Hoắc Tùy Châu.

Người đàn ông đang chuyên tâm lái xe, thậm chí dù chỉ là sườn mặt của anh cũng rất hấp dẫn, như thể được chạm khắc cẩn thận, với những đường nét mượt mà và rõ ràng.

"Đừng như vậy," Nhan Dụ cau mày, giọng điệu bất đắc dĩ khi nói, "Cho dù anh không nói, thì em cũng nên mua những thứ này. Anh nói là sẽ để em mua lần sau, nhưng có rất nhiều thứ đã mua hiện tại mà sau này em không cần mua nữa. Thế phải bao nhiêu lần sau nữa mới đủ đây?”

Khi Nhan Dụ đang nói, đôi mắt cô luôn dán chặt vào Hoắc Tùy Châu nên cô đã không bỏ lỡ khoảnh khắc sắc mặt Hoắc Tùy Châu trầm xuống sau khi mình vừa nói xong.

Nhan Dụ nhìn thấy Hoắc Tùy Châu nhếch khóe miệng thành hình vòng cung chế nhạo, quai hàm nghiến chặt. Anh lặp lại: “Tính xong chưa?”

Anh chỉ nói ba chữ này, nhưng mỗi chữ đều cố ý nói chậm lại, âm thanh kết thúc có hương vị hấp dẫn. Không gian trong xe có hạn, lời nói của Hoắc Tùy Châu dường như vang vọng, lay động trái tim Nhan Dụ.

Cô cắn môi dưới, quay mặt đi không nhìn anh.

Tuy rằng Hoắc Tùy Châu không nói rõ ràng, nhưng Nhan Dụ cũng hiểu ý của anh.

Trong xe đột nhiên rơi vào một mảnh im lặng quỷ dị, hai người duy trì trầm mặc, giống như một cuộc thi đấu không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở hòa quyện vào nhau.

Không biết có phải vì anh đã rèn giũa ở vị trí chủ tịch tập đoàn Hoắc thị trong vài năm hay không, nhưng Nhan Dụ luôn cảm thấy khí thế của Hoắc Tuỳ Châu mạnh hơn so với khi họ ở bên nhau, và cảm giác lúc này thậm chí còn hơn thế nữa, ngày càng mãnh liệt.

Trong lòng thở dài, Nhan Dụ không muốn bầu không khí cứ tiếp tục bế tắc như thế này nữa, cô đang định mở miệng thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói: “Quên đi.”

Vừa rồi những áp lực quanh quẩn còn đọng lại trong anh đã biến mất, bầu không khí trong xe trở nên thoải mái hơn một chút.

Hoắc Tùy Châu thản nhiên nói: "Anh không keo kiệt như vậy, em không cần việc gì cũng phải tính toán phân rõ giới hạn như vậy."

Nhan Dụ mím môi, dùng giọng khẳng định: "Vậy cũng không thể liền... quên đi." Hoắc Tùy Châu liếc nhìn cô: "Muốn tính toán thì cứ tính chi phí mua đồ cho Trà Ô Long trong năm năm qua. Em là mẹ của nó, nhưng em chưa từng tiêu một xu nào cho nó, có đúng không?"

Nhan Dụ không nói nên lời, nghẹn ngào: "Anh không nghĩ mình đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?"

"Anh không đến mức sẽ làm chuyện như vậy, do em là người muốn làm điều đó."

Bị Hoắc Tùy Châu quấy rầy, Nhan Dụ đã quên mất ban đầu cô muốn làm gì với anh. Lúc này, tính năng định vị trên điện thoại của cô cũng nhắc nhở họ rằng đã gần đến địa điểm cần đến.

Hoắc Tùy Châu trầm tư suy nghĩ: "Nơi em ở khá gần công ty của anh."

Nhan Dụ sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Bởi vì gần Phong Hoa, em đang phỏng vấn ở Phong Hoa "

Trên khuôn mặt đẹp trai của anh có chút thích thú, Hoắc Tùy Châu gõ ngón tay lên vô lăng: "Anh chỉ nói ra một sự thật khách quan. Tại sao em lại căng thẳng như vậy?"

Tập đoàn Hoắc thị và Phong Hoa lần lượt nằm ở hai khu thương mại liền kề, nếu tính khoảng cách lái xe thì quả thực cách nhau không xa lắm.

"Em sợ anh hiểu lầm," Nhan Dụ rất thành thật, đồng thời đưa tay tháo dây an toàn, "Để em xuống bảo người gác cửa mở cửa cho anh. "

Nhan Dụ đã chọn cchung cư này ngay từ đầu, ngoại trừ việc ngoài việc ở gần Phong Hoa, một lý do khác là hệ thống an ninh ở đây rất nghiêm ngặt, tương đối an toàn đối với một phụ nữ sống một mình.

Hoắc Tuỳ Châu dừng xe đợi cô một lúc, Nhan Dụ ra khỏi phòng bảo vệ, kéo theo một chiếc xe đẩy nhỏ trên tay. Cô gõ cửa sổ xe, khi Hoắc Tùy Châu hạ kính cửa sổ xuống, Nhan Dụ nói: "Anh vào trước đi, tôi sẽ kéo xe qua cửa nhỏ."

Hoắc Tùy Châu lái xe vào trước, sau đó đỗ xe bên đường, xuống xe mở cốp sau, xuống xe đi tới, cầm lấy xe đẩy từ trong tay Nhan Dụ, bỏ vào trong xe. Anh khó hiểu hỏi: “Sao em lại lấy được thứ này?”

Nhan Dụ giải thích: “Bởi vì có rất nhiều đồ, em có thể dùng cái này kéo vào thang máy, đỡ tốn công sức.”

Cô cười nói: “Em thấy nó phía trước tiểu khu của một người dân nên đã đi cùng bảo vệ tới mượn chiếc xe đẩy này."

Hoắc Tuỳ Châu đóng cốp xe lại, liếc nhìn Nhan Dụ và thúc giục cô: "Lên xe nhanh lên."

Nhan Dụ chớp mắt: "Không sao đâu, anh có thể đỗ xe ở lề đường của chung cư."

Hoắc Tùy Châu cong môi: "Anh nóng quá."

"Hả?" Nhan Dụ nhìn mặt trời lớn trên đầu cô, sau đó nhìn bộ tây trang nghiêm chỉnh của Hoắc Tùy Châu, lập tức hiểu ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sung-em-vo-do/chuong-9.html.]

Nhưng quả thực hôm nay trời rất nóng, đây còn là lúc nắng gắt nhất. Da của cô tương đối nhạy cảm và dễ bị đỏ khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

“Em ở toà nhà số bao nhiêu?”

“Số bảy, anh rẽ trái ở phía trước.”

Nói xong, Nhan Dụ rơi vào trầm tư.

Liệu một người bình thường có... đưa bạn trai cũ về nhà vào ngày gặp lại sau một thời gian dài xa cách không?

 

 ***

Nhan Dụ không nghĩ ngợi quá lâu, bởi vì xe rất nhanh đã lái tới tòa nhà thứ bảy.

Khi xuống xe, Hoắc Tùy Châu cởi khuy áo vest, cởi khuy măng sét áo sơ mi, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay khỏe khoắn, thon thả và đầy uy lực.

Động tác của anh lười biếng và cẩu thả, nhưng vì khuôn mặt đẹp trai nên ngay cả những động tác như vậy trông cũng rất bắt mắt.

Nhìn thấy Hoắc Tùy Châu đang di chuyển đồ đạc lên xe đẩy, Nhan Dụ muốn giúp đỡ, nhưng anh nói: "Em giữ xe đi, không thì nó chạy mất bây giờ."

Anh nhìn những hộp mèo đóng hộp, và sau đó nhìn túi thức ăn mười cân cho mèo và cát vệ sinh, Nhan Dụ cảm thấy nếu cứ nhất quyết không giữ thì xe di chuyển có lẽ sẽ gây thêm phiền toái, nên gật đầu, dùng hai tay giữ xe đẩy, cố gắng giữ nó đứng yên.

Đang chuyển đồ được nửa đường, một người dân từ trong tòa nhà đi ra, nhìn qua và thản nhiên hỏi: "Nhập hàng ở đâu vậy?"

Hoắc Tùy Châu: "..."

Nhan Dụ: "... " Phì

Người thanh niên chỉ thản nhiên nói rồi rời đi. Hoắc Tùy Châu nhìn anh ta rời đi, có chút không vui khi nghe thấy tiếng "phì" của Nhan Dụ, anh lập tức quay lại nhìn cô.

Đối mặt với ánh mắt buộc tội của Hoắc Tùy Châu, Nhan Dụ theo thói quen vuốt tóc trước khi mất bình tĩnh: "Được rồi được rồi, đừng tức giận, thời tiết nóng quá, nhìn anh đổ mồ hôi rồi này."

Trên trán Hoắc Tùy Châu xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, cô lấy ra một chiếc khăn giấy từ trong túi xách, đang định lau cho anh thì phát hiện ra chiếc khăn giấy này giống như con tôm lúc trưa. Tương tự như vậy, bây giờ họ hơi quá thân mật và mơ hồ.

"Anh tự lau đi..."

Nhan Dụ còn chưa nói xong, Hoắc Tùy Châu đã cúi đầu, đặt trán mình lên chiếc khăn giấy trong tay Nhan Dụ: "Cảm ơn."

" ... Không có gì."

Hoắc Tuỳ Châu cởi mở và hào phóng, nhưng cô có hơi chút khó xử. Cô điều chỉnh tâm trạng của mình, động tác trở nên cẩn thận và nhẹ nhàng.

Để giúp Nhan Dụ dễ dàng hơn, Hoắc Tuỳ Châu tiến lại gần, khuôn mặt anh hơi nghiêng sang một bên: "Ở đây nữa."

Như thể việc cô lau mồ hôi cho anh như thế này là chuyện bình thường.

Nhan Dụ không khỏi nhớ tới hồi còn học đại học, Hoắc Tùy Châu thỉnh thoảng chơi bóng rổ với mấy người bạn cùng khoa, cô đứng ở sân bóng rổ cùng một chai nước trên tay, chờ đợi anh chơi xong sẽ đưa nước cho anh. Mỗi lần uống nước, anh đều ghé sát mặt vào cô, nhờ Nhan Dụ lau mồ hôi.

Hoắc Tùy Châu cao lớn, bờ vai rộng, lúc đó anh cũng giống như bây giờ, khom người trước mặt cô, lặng lẽ chờ cô lau mồ hôi, giống như một con ch.ó lớn ngoan ngoãn đáng yêu.

Anh sẽ nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen sáng, như thể anh chỉ có thể nhìn thấy cô.

Cũng như bây giờ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hoắc: Vợ lau mồ hôi cho tôi, vợ vẫn còn yêu tôi. Tương lai bé con nên học trường mẫu giáo nào?

Dụ Dụ: ...Tôi không làm gì cả, anh ấy đã hoàn thành công việc tự làm của mình

Hehe, tôi rất thích thấy mọi người gọi Tiểu Hoắc là “Tiểu Tuỳ Châu” và “Bảo Bảo Dính Người” trong các bình luận, cảm thấy thật dễ thương.

 

Loading...