Trên xe, ông cụ Lục liếc nhìn đứa cháu trai đang tập trung lái xe, khẽ ho một tiếng: "Cô con gái nhà họ Lê, năm ngoái ông nhìn từ xa đã thấy xứng đôi với con rồi, lúc đó ông hỏi ông Lê, ông ấy nói con bé còn nhỏ, gia đình không nỡ gả, muốn giữ thêm hai năm nữa."
"Năm nay con bé sắp hai mươi hai tuổi rồi, ông Lê mới giật mình nhận ra là nên tìm đối tượng cho con gái, ông ấy cầm ảnh định đi nhờ vợ một người bạn cũ giới thiệu, ông nghĩ đến con nên vội vàng ngăn lại."
"Ông nói cho con biết, bức ảnh đó chụp không đẹp, con bé ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh gấp trăm lần, tốt nghiệp cao đẳng, đang làm việc ở tòa nhà bách hóa số sáu, còn biết múa, quan trọng là người ta hiền lành hiếu thảo, con gái tốt như vậy, cả Ninh Thành cũng khó tìm được mấy người."
"Con phải nắm chắc lấy, biết chưa..."
Lời này thực ra ông cụ Lục đã nói rất nhiều lần rồi, tối qua gọi điện thoại vẫn còn nói, Lục Huấn im lặng lắng nghe, chỉ cười, một lúc sau mới đáp: "Vâng, con biết rồi."
Thấy đứa cháu trai lần này để tâm hơn mấy lần trước nhiều, ông cụ Lục rất hài lòng, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò:
"Lát nữa gặp mặt, con phải tinh ý một chút, chu đáo một chút... Còn nữa, ông Lê nói con gái ông ấy thích đi mua sắm, lát nữa nếu ưng ý thì con thử hẹn người ta đi chơi, đừng có lúc nào cũng phải để ông ra mặt thay con sắp xếp buổi gặp mặt thứ hai."
"Cô ấy thích mua sắm ạ?" Lục Huấn hỏi, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái hôm qua ở tòa nhà bách hóa cứ giữ chặt đôi giày không buông, anh bỗng nhiên mỉm cười.
"Vâng, con biết rồi."
Biết câu trả lời này đã nghe nhiều rồi, ông cụ Lục lại không hài lòng lắm, "Chỉ biết thôi thì không được, con còn phải hành động! Tóm lại, con không được giống như mấy lần trước nữa."
"Lập gia đình rồi mới gây dựng sự nghiệp, việc lập gia đình được đặt lên trước là có lý do cả đấy, không nói những cái khác, ít nhất nó có thể ổn định hậu phương cho con, con đừng coi thường!"
Ông cụ Lục nói xong, nhìn Lục Huấn: "Mấy lần xem mắt trước, cô và dì con làm hỏng việc, trong lòng họ thực ra cũng không thoải mái, dạo này cũng đi khắp nơi tìm kiếm cho con, ông đã bảo họ dừng lại rồi, nói là ông đã tìm được một người cho con rồi."
Tay Lục Huấn đang cầm vô lăng khẽ khựng lại, một lúc sau mới đáp: "con biết rồi." Rồi đạp chân ga tăng tốc.
*****
"Bố, có phải chúng ta đến sớm quá không? Không phải nói xem mắt thì tốt nhất là nhà gái đến muộn hơn một chút sao?"
Lê Tinh và Lê Vạn Sơn ra khỏi khu tập thể, Lê Vạn Sơn thấy mặt Lê Tinh không bao lâu đã đỏ bừng vì nắng, cuối cùng ông cũng thương con gái, không dẫn Lê Tinh đi đợi xe buýt nữa, mà gọi taxi đến nhà hàng.
Quãng đường đi xe đạp mất hơn hai mươi phút, đi taxi chỉ chưa đến một nửa thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-12.html.]
Lúc đến nhà hàng, vẫn chưa đến mười giờ.
Ông cụ Lục đã đặt phòng riêng ở nhà hàng từ trước, Lê Vạn Sơn trực tiếp dẫn Lê Tinh lên phòng riêng ở tầng hai.
Lê Tinh ngồi xuống, thấy còn sớm, nhân viên phục vụ lại hơi nhiệt tình quá mức, cô cảm thấy không thoải mái, đợi nhân viên phục vụ rót trà xong đi ra ngoài, cô nhìn cửa, nhỏ giọng nói với Lê Vạn Sơn: "Hay là chúng ta ra ngoài dạo chơi một lát, đợi mười giờ rưỡi rồi vào?"
Lê Vạn Sơn rót một ít nước trà tráng tách cho con gái trước, rồi rót thêm một cốc nước lọc đẩy đến trước mặt con gái: "Con muốn đi dạo ở đâu, ngoài kia nắng to như vậy."
Nhà hàng Đông Phúc là nhà hàng lâu đời ở Ninh Thành, nhưng vị trí của nó không nằm trên phố thương mại, từ đây đi bộ đến đó ít nhất cũng phải hai mươi phút, Lê Tinh nhất thời không nói gì nữa, cô bưng tách trà lên im lặng uống.
Uống xong một tách trà, Lê Tinh dần dần bình tĩnh lại từ cảm giác căng thẳng không quen thuộc, cô thấy tách trà của Lê Vạn Sơn đã hết, chủ động cầm ấm trà rót thêm cho ông, vừa rót xong thì nghe thấy tiếng động ở cửa.
"Ông Lê, ông đến rồi à, lỗi tại tôi, trên đường bị tắc đường nên đến muộn."
Cánh cửa phòng hé mở được đẩy ra, ông cụ Lục vừa cười vừa đi vào từ bên ngoài, vừa xin lỗi Lê Vạn Sơn.
Lê Vạn Sơn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cười nói: "Không muộn đâu, là tôi đến sớm, nhưng cũng không sớm lắm, còn chưa uống xong một tách trà."
"Tinh Tinh, đây là ông Lục."
Lê Vạn Sơn quay đầu gọi Lê Tinh, rồi giới thiệu với ông cụ Lục: "Đây là con gái tôi, Tinh Tinh."
Lê Tinh vẫn chưa buông ấm trà trên tay, cô nhìn Lục Huấn mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen, dáng người cao ráo vạm vỡ đứng sau ông cụ Lục, hơi ngẩn người, nghe thấy lời Lê Vạn Sơn, cô hoàn hồn vội vàng đặt ấm trà xuống, chào hỏi: "Con chào ông Lục ạ."
"Haha, ngoan," ông cụ Lục cười hiền từ, "Ông ngày nào cũng nghe ông Lê nhắc đến Tinh Tinh, Tinh Tinh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp con rồi."
Ông cụ Lục nói xong, lại quay đầu chỉ vào Lục Huấn: "Đây là cháu trai ông."
Lục Huấn lặng lẽ thu hồi ánh mắt khỏi Lê Tinh, mỉm cười chào Lê Vạn Sơn: "Chào bác Lê ạ."
Được Lê Vạn Sơn đáp lại, anh lại nhìn Lê Tinh, trong mắt ánh lên ý cười: "Lại gặp mặt rồi, tôi là Lục Huấn."
Lê Tinh nhìn anh, hôm qua mới nhận giày của anh, hôm nay lại gặp anh trong hoàn cảnh này, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, trong lòng cô không thoải mái, lại càng luống cuống, cô cố gắng cười gượng, đáp: "Thật trùng hợp, tôi là Lê Tinh."