22
Vương triều đổi dời.
Thẩm Như Phong đăng cơ xưng đế, giang sơn từ nay đổi thành họ Thẩm.
Tất cả người Thẩm gia đã khuất đều được truy phong.
Nhị tẩu được sắc phong làm Dung Hoa phu nhân, Lâm Bình An – chính là Thẩm Bình An – được ghi danh thừa tự dưới danh nghĩa của nàng.
Hai người họ sẽ cùng nhau dựng lại môn đình Thẩm gia.
Tân đế từng nói:
“Chỉ khi nhị tẩu bận rộn, tỷ ấy mới không ngày đêm nhớ đến nhị ca.”
Sinh ly tử biệt, vốn là nỗi đau không lời giải.
Ta thương nhị tẩu… nhưng cũng bất lực.
Triều đình tan hoang cần chấn hưng, tân đế cự tuyệt việc lập hậu cung rầm rộ.
Còn ta — cùng hắn viên phòng sau nửa năm.
Tân đế hỏi ta có sợ không, ta kiễng chân, lấy nụ hôn ngăn lời hắn lại.
Là Lâm Phong hay là Thẩm Như Phong, ta đều yêu hắn.
Ta chẳng biết mình bắt đầu yêu hắn từ bao giờ — nhưng khoảnh khắc ta và hắn hòa hợp như nước với sữa, ta mơ hồ hiểu ra: chúng ta vốn dĩ là như vậy.
Ba tháng sau, ta có thai.
Tân đế mừng rỡ vô cùng.
Hắn đã học được cách tết đủ mọi kiểu tóc…
Tựa như đời này hắn sinh ra là để làm điều đó.
Khi thai được năm tháng, ta bỗng dưng chảy m.á.u mũi không ngừng.
Tân đế hoảng hốt đến phát hỏa.
Hắn còn đón cả Thẩm Thư vào cung để bầu bạn bên ta.
Thế nhưng, Thái y viện vẫn chẳng tìm ra căn nguyên, chỉ chẩn đoán: thân thể dần suy kiệt.
Tân đế nổi giận:
“Hoàng hậu sao lại yếu đuối được?! Nàng là do trẫm nuôi lớn, chính tay trẫm dạy nàng luyện võ, nàng không phải nữ tử nhu nhược!”
Cả Thái y viện đều bó tay.
Tân đế hạ lệnh phát bảng cáo khắp thiên hạ, tìm danh y cứu mệnh.
Nhưng vào một buổi trưa nắng, ta nghe thấy một giọng nói hư vô vọng đến:
“Nhân quả đã tròn, nên quy hồi.”
Ta không cam tâm, vẫn cố gắng gượng gánh lấy sinh mệnh.
Đến ngày thai thành quả ngọt, ta hạ sinh một nữ hài.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tân đế nhào đến bên giường, ôm lấy ta khóc ròng:
“A Ninh… ta không thể sống thiếu nàng. Từ khi nàng đến bên ta, ta mới cảm thấy mình thực sự đang sống.”
Trong lòng ta có biết bao lời muốn nói…
Nhưng đến cuối cùng, chỉ cất giọng yếu ớt:
“Chúng ta… sẽ gặp lại. Hãy chăm sóc con cho tốt.”
Chẳng trách…
Chẳng trách ta chưa bao giờ thấy được hình bóng người gối đầu bên tân đế trong tương lai —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/the-tu-cua-son-phi/14-phien-ngoai.html.]
Bởi vì, ta sẽ chết.
Ta mơ một giấc mộng rất dài.
Trong mộng, có đạo trưởng nói với ta:
“Ngươi nghịch thiên cải mệnh, tiết lộ thiên cơ, thay đổi số mệnh quá nhiều người… nên mệnh số của ngươi, phải bỏ lại.”
Nhưng…
Rất đáng giá.
Sau khi ta chết, hoàng đế ôm đứa con bọc trong tã lặng người ngồi nhìn t.h.i t.h.ể ta.
Một luồng sáng mạnh mẽ chiếu xuống, ta thấy rõ nhân duyên và tiền kiếp.
Kiếp trước, ta là công chúa của một vong quốc.
Lâm Phong là thiếu niên tướng quân.
Chàng hộ tống ta suốt đường chạy trốn, tự tay chải tóc, giặt y phục cho ta.
Cuối cùng, c.h.ế.t vì ta.
Ta cũng từng giúp chàng rút mũi tên có ngạnh sau lưng.
Khi chàng lìa đời, vẫn ôm ta trong lòng che chở.
Ta ôm chàng, khóc nức nở nói:
“Kiếp sau, để ta bảo vệ chàng.”
Thì ra là vậy…
Nhân quả không hư dối.
23. PHIÊN NGOẠI
Lần nữa mở mắt, ta không thể cất lời, chỉ có thể bật lên tiếng khóc oe oe của một hài nhi.
Kiếp này, ta được sinh ra trong phủ công huân Thẩm gia.
Tổ mẫu của ta, nguyên là Quận chúa Thanh Bình, nay đã được phong làm Dung Hoa phu nhân.
Phụ thân và mẫu thân sinh được năm người con trai, mãi đến ta – đứa con thứ sáu – mới là một bé gái.
Tổ mẫu tự tay nuôi dạy ta.
Người thường bảo, ta giống hệt một người cố nhân của bà.
Mỗi lần nghe vậy, ta liền lao vào lòng bà làm nũng một trận.
Tổ mẫu rất thích tự tay chải tóc cho ta, vừa chải vừa khẽ thở dài:
“Đầu tóc của Nham Nham, đen bóng óng mượt, chẳng khác gì Hiếu Nguyên Hoàng hậu năm xưa. Chỉ tiếc, nàng ấy đi quá sớm. Nguyên Đế cũng không sống thêm được bao lâu. Nữ đế từ năm năm tuổi đã do phụ thân con phò tá.”
Năm ta mười sáu, đứng trên trà lâu ở Trường An Đại Nhai, xa xa trông thấy đoàn tân khoa tiến sĩ đang cưỡi ngựa dạo phố.
Người dẫn đầu – trạng nguyên tân khoa – phong hoa tuyệt thế, phong lưu ngang tàng.
Ta liền ném đóa hoa lụa trong tay về phía ấy, đúng lúc hắn ngẩng đầu.
Tay vừa đỡ lấy đóa hoa, ánh mắt hắn sững lại, dại khờ nhìn ta hồi lâu.
Lâu rồi không gặp, chàng vẫn bình an chứ?
Ta đã nói rồi mà… chúng ta sẽ gặp lại.
-HẾT-