Thiên Kim Thật Trở Về, Thiên Kim Giả “Trà Xanh” Bị Đá Khỏi Nhà - Chương 6: Kẻ Dư Thừa
Cập nhật lúc: 2025-06-20 12:16:13
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Du Nhiên trên mặt gần như biến dạng, mặt cúi gằm xuống, không dám để ai nhìn thấy vẻ mặt mình. Trong lòng, hận ý cuộn trào dữ dội. Sở Tiêu Tiêu tại sao lại phải quay về chứ? 18 năm! Tại sao ả ta không c.h.ế.t ở bên ngoài đi!
Du Nhiên cố gắng hết sức kiểm soát biểu cảm, sau đó mới ngẩng đầu yếu ớt mở miệng: "Không sao đâu, chị ơi, những thứ này vốn dĩ là chúng ta thiếu chị, em sẽ cùng ba, mẹ và các anh bù đắp cho chị."
Lời nói của cô ta vẫn hiểu chuyện như vậy.
Sở Tiêu Tiêu phì cười, không chút nể nang mở miệng: "Sai rồi, đây không phải là bù đắp, đây là trả lại vật về chủ cũ những thứ vốn dĩ không thuộc về cô!"
Giang Du Nhiên ngượng ngùng kéo kéo khóe miệng, đôi mắt tràn đầy vẻ yếu ớt, vành mắt ửng đỏ. Cô ta rầu rỉ "ừ" một tiếng, rồi cúi đầu nhìn xuống đất. Nước mắt trong phút chốc đọng lại trên mặt đất.
Các ông anh trai nhìn thấy cô em gái cưng chiều từ nhỏ bị Sở Tiêu Tiêu bắt nạt như vậy, trong lòng càng thêm chán ghét Sở Tiêu Tiêu. Ả ta tại sao phải về để làm Du Nhiên không vui chứ? Sao ả ta không c.h.ế.t ở bên ngoài đi!
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Trước khi ả trở về, bọn họ đã không ít lần nghe Du Nhiên lo lắng về thân thế, lo lắng về tình cảnh của mình. Em ấy đã sống trong thấp thỏm lo âu, vốn dĩ đã trở nên cực kỳ nhạy cảm với chuyện này, nhưng Sở Tiêu Tiêu lại liên tục lặp đi lặp lại nói Du Nhiên là giả thiên kim.
Lời nói, làm tổn thương người khác một cách vô hình! Ác độc đến tột cùng.
Anh hai Giang Thành Lâm là người đầu tiên tỏ thái độ, giận dữ nói: "Sở Tiêu Tiêu, cô đã cướp vị trí đại tiểu thư Giang gia của Du Nhiên, cướp phòng của em ấy, cô còn muốn hung hăng hống hách đến thế sao?"
Những người khác theo sau phụ họa: "Sở Tiêu Tiêu, cô sao mà ích kỷ thế, cô trở về đã xúc phạm đến Du Nhiên rồi, cô nói chuyện tại sao không thể chú ý một chút? Tại sao câu chữ nào cũng phải đ.â.m d.a.o vào tim Du Nhiên!"
"Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào độc ác như cô, cướp đồ của người khác mà còn ở đây đắc ý. Chẳng có chút hối lỗi nào cả."
Cố Mạn Nhân càng là làm bộ làm tịch nắm tay Giang Du Nhiên trước mặt Sở Tiêu Tiêu, ngẩng mắt khiêu khích nhìn cô: "Sở Tiêu Tiêu, sư phụ đón con về không nói cho con biết sao? Dù con là con gái ruột của mẹ, nhưng Du Nhiên dù sao cũng đã sống với chúng ta nhiều năm như vậy. Trong lòng mẹ, con bé mãi mãi là con gái của mẹ! Mẹ hy vọng các con có thể hòa bình ở chung, nói chuyện chú ý chừng mực."
"Mẹ..." - Giang Du Nhiên kêu một tiếng, cố ý kéo dài ngữ điệu, giọng điệu nghẹn ngào đó khiến người nhà Giang gia đều đau lòng hơn.
Trong mắt Sở Tiêu Tiêu tràn đầy vẻ hài hước. Kiếp trước cô khao khát tình thân. Giang Du Nhiên đã nắm bắt tâm lý ấy của cô cực kỳ chặt chẽ. Thường xuyên diễn kịch mẹ con tình thâm với Cố Mạn Nhân trước mặt cô. Diễn kịch huynh muội tình thâm với mấy anh em trai Giang gia. Lúc đó Sở Tiêu Tiêu vô cùng ghen tị.
Nhưng Sở Tiêu Tiêu của kiếp này, đối với tình thân đã sớm không còn bất kỳ ý nghĩ nào. Chưa kể, bọn họ lại không phải cha mẹ ruột của cô.
"Giang tiên sinh, người nhà ông đều không thích tôi, chi bằng thôi đi, thân phận này không nhận, chúng ta cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Để mọi thứ trở về vị trí ban đầu. Như vậy thì tốt cho tất cả mọi người."
Sở Tiêu Tiêu nói rồi nhấc chân bỏ đi, hoàn toàn không có nửa phần lưu luyến. Vốn dĩ là muốn dằn mặt một chút, tránh cho sau này khó kiểm soát. Ai ngờ, cô lại nói đi là đi thật.
Giang Thanh Tước vội vàng giữ tay cô lại, ánh mắt lướt qua từng đứa con trai: "Mấy đứa còn không mau xin lỗi Tiêu Tiêu đi."
Sở Tiêu Tiêu cong môi, quay người nhìn biểu cảm của họ, chờ đợi họ xin lỗi. cô chẳng hề che giấu vẻ đắc ý trong mắt mình. Điều này làm mấy anh em Giang Thành Lâm vô cùng bực bội.
Giang Du Nhiên là người đầu tiên xin lỗi, sau đó giơ tay kéo áo Giang Thành Lâm. Mấy người còn lại lần lượt xin lỗi, cái vẻ mặt đó trông cực kỳ giống người táo bón ngồi trên bồn cầu.
Sở Tiêu Tiêu trong lòng vô cùng thoải mái.
Mẹ kiếp, kiếp trước mấy cái đồ ngốc nghếch này chỗ nào cũng tìm cô gây phiền toái, kiếp này cô cũng phải học chiêu của bọn họ, tìm phiền toái ai mà chẳng biết làm?
Ánh mắt cô cuối cùng dừng lại trên người Cố Mạn Nhân.
Cố Mạn Nhân cười lạnh nói: "Sao? Còn muốn tôi, người làm mẹ, phải xin lỗi cô nữa à?"
"Đương nhiên, không xin lỗi, tôi sẽ không nhận người thân." Sở Tiêu Tiêu trực tiếp mở miệng.
Đôi mắt Cố Mạn Nhân lập tức trầm xuống.
Giang Du Nhiên lập tức mở miệng nói: "Chị ơi, mẹ đều vì lo lắng cho em, nguyên nhân là do em, em thay mẹ xin lỗi chị, xin chị đừng giận."
Ánh mắt Cố Mạn Nhân lập tức trở nên dịu dàng. Đây mới là cô con gái bảo bối của bà ta. Sở Tiêu Tiêu ư? Nếu không phải vì Quý gia, bà ta đã sớm vứt bỏ con nhỏ đó ra ngoài rồi, làm sao có thể để con nhỏ đó ở đây mà được đằng chân lân đằng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-6-ke-du-thua.html.]
Sở Tiêu Tiêu không thèm để ý đến cô ta, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Thanh Tước bên cạnh, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Quý gia VS thể diện Cố Mạn Nhân.
Giang Thanh Tước nhắm mắt lại cũng biết phải chọn Quý gia.
Cuối cùng. Cố Mạn Nhân không thể không cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của mình.
Sở Tiêu Tiêu hôm nay đại thắng toàn diện, đắc ý dào dạt trở về phòng của mình.
Trước khi đi, cô còn không quên nhắc nhở Giang Thanh Tước: "Giang tiên sinh! Rảnh thì dẫn người nhà ông đi bệnh viện khám não bộ đi! Nói rất nhiều lần rồi, mặc kệ là đại tiểu thư Giang gia hay căn phòng, vốn dĩ đều là của tôi, Giang Du Nhiên chẳng qua là chim khách chiếm tổ! Nhưng người nhà ông vẫn luôn miệng nói tôi cướp đồ của Giang Du Nhiên, đúng là buồn cười hết sức!"
Kiếp trước mở màn chính là: Tự ti, chế giễu, phòng tạp vật, con nuôi, không giáo dưỡng. Kiếp này mở màn chính là: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì c.h.ế.t!
Một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, khi Sở Tiêu Tiêu đi xuống, cả gia đình họ đang vui vẻ ăn bữa sáng. Cả nhà nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng hài hòa. Sở Tiêu Tiêu lướt nhìn qua, quả nhiên không có chỗ của cô.
Kiếp trước, cô co ro đứng ở một bên chờ người ta thêm chỗ, rất là xấu hổ. Mãi mới có chỗ, lại bị bọn họ giở trò nghịch ngợm kéo ghế ra, cô cứ thế té lăn quay ra đất. Vô cùng chật vật. Kiếp này, cô muốn chủ động ra đòn.
Nhìn thấy Sở Tiêu Tiêu đi xuống, tiếng cười đột nhiên im bặt. Các anh em Giang Thành Lâm tức thì thu lại nụ cười trên mặt.
Giang Du Nhiên cười ngọt ngào, nói một câu: "Buổi sáng tốt lành" rồi quay sang gọi người trong bếp: "Thêm một chỗ ngồi, chị xuống ăn sáng."
Sở Tiêu Tiêu không nói hai lời xông tới một tay túm lấy cổ áo Giang Du Nhiên, bất ngờ không kịp trở tay, sợ đến mức Giang Du Nhiên kêu lên tiếng.
"Á..."
Những người còn lại, trừ Giang Thanh Tước, tất cả đều đứng dậy, nhìn Sở Tiêu Tiêu, chất vấn nói: "Sở Tiêu Tiêu, cô đang làm gì?"
"Sở Tiêu Tiêu, cô buông tay!"
"Sở Tiêu Tiêu, cô có bị bệnh không?"
"Sở Tiêu Tiêu, cô đừng có quá đáng như vậy!"
Sở Tiêu Tiêu xách Giang Du Nhiên ra, bình tĩnh ngồi trở lại chỗ của Giang Du Nhiên, nhàn nhạt nói: "Bàn ăn không có chỗ, kẻ dư thừa thì phải đứng ra chứ."
Dứt lời nhìn về phía Giang Thanh Tước: "Giang tiên sinh, tôi nói đúng không?"
Ai là kẻ dư thừa? Đương nhiên là thiên kim giả rồi.
Giang Du Nhiên mặt đầy bất lực và tủi thân, nội tâm thì oán hận vô cùng.
Không đợi Giang Thanh Tước mở miệng, mấy anh trai đã định nổi cơn tam bành, Giang Du Nhiên đã nhanh hơn một bước mở miệng: "Các anh, không sao đâu, chị cứ ngồi trước đi, dù sao em cũng ăn gần xong rồi. Em từ từ là được. Ghế sẽ được chuyển đến nhanh thôi."
Sở Tiêu Tiêu vô cùng ghét bỏ đẩy những món Giang Du Nhiên vừa ăn, bộ đồ ăn Giang Du Nhiên vừa dùng sang một bên: "Giang Du Nhiên, sau này muốn nhận rõ thân phận của mình, cô là kẻ dư thừa. Nếu không có chỗ thừa, vậy người phải rời đi chính là cô, cô nên tự giác một chút. Chứ không cần phải để đại tiểu thư đây đích thân động tay."
"Nhận rõ thân phận của mình", kiếp trước, bọn họ lúc nào cũng nhắc nhở cô như vậy. Cô đương nhiên phải trả lại quà.
Từng chữ đ.â.m thẳng vào tim. Giang Du Nhiên hai nắm đ.ấ.m siết chặt, hận không thể xông lên cho Sở Tiêu Tiêu hai đấm. Nhưng cô ta không thể, chỉ có thể nuốt xuống tất cả những bất mãn.
Nhìn thấy cô em gái mình tủi thân như vậy, mấy anh trai cuối cùng cũng không thể ngồi yên.
Giang Thành Lâm tức giận đến đập bàn, nhìn Sở Tiêu Tiêu: "Sở Tiêu Tiêu, cô tại sao cứ phải chỗ nào cũng đối nghịch với Du Nhiên?"
Sau đó, hắn lại nhìn về phía ba mình, nói: "Ba ơi, ba xem, ba đón con người này về, cô ta không những không có nửa điểm cảm ơn, còn ngay trước mặt ba mà bắt nạt Du Nhiên. Bắt nạt em gái của chúng ta."