Tiểu Kiều Thê Ngọt Ngào - Chapter 1
Cập nhật lúc: 2025-06-18 09:27:43
Lượt xem: 9
" Lục Hoài, chúng ta ly hôn đi."
Lục Hoài mới kết thúc cuộc họp, nghe thư kí báo rằng Khả Nghiên vừa mới gọi thì tâm tình trở nên rất vui vẻ. Nhưng không ngờ khi hắn gọi lại thì nghe được một câu không đầu không đuôi này của cô.
Trái tim nhất thời co rút một trận.
" Em nói gì vậy? Bà xã?"
"...." Bên kia điện thoại là một mảnh trầm mặc.
" Giận dỗi anh sao?" - Lục Hoài nhẹ giọng cẩn thận hỏi cô.
"... Không có. Em chỉ là cảm thấy chúng ta không thể ở cùng một chỗ nữa rồi."
" Nghiên nhi....đừng đùa nữa, lát anh đưa em đi ăn tối nhé?"
" Em thật sự rất nghiêm túc.. Chúng ta ly hôn đi."
Lục Hoài nghe lời này của cô, tâm tình trở nên hoảng hốt. Hắn biết, Khả Nghiên không mấy khi giận dỗi, mà dù có giận thế nào thì cũng chưa bao giờ đề nghị tách ra với hắn. Lần này đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải sáng nay còn rất bình thường sao?
" Khả Nghiên, nghe anh nói. Đừng tự ý quyết định được không? Đợi anh về rồi chúng ta nói chuyện. Nếu anh làm gì khiến em tức giận thì cứ phạt anh,....được không?"
".... Được."
Lục Hoài không hề có một giây chậm trễ, hắn vơ vội chiếc áo khoác trên ghế, sau đó vội vàng đi lấy xe, ngay cả thư kí cũng không cần đưa theo, bản thân thì dùng tốc độ điên rồ nhất trở về nhà.
Cô muốn ly hôn? Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép.
.......
" Thiếu phu nhân, cô bình tĩnh một chút. Đợi thiếu gia về giải thích được không?" - Vú Lý nhìn Khả Nghiên xếp từng chiếc áo vào vali, không nhịn được tiến lên khuyên nhủ.
Khả Nghiên nhìn ánh mắt đầy bối rối của v.ú Lý, lại nghĩ đến cô gái đang ngồi dưới nhà kia, liền cố nở một nụ cười rạng rỡ như hoa, chỉ là nụ cười ấy không lan nổi đến đáy mắt. Khả Nghiên lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
" Vú Lý à, cháu chiếm tiện nghi anh ấy như vậy là đủ rồi. Bây giờ, chính thê đã về, cháu đâu thể mặt dày đến nỗi bám riết không buông chứ?"
" Thiếu phu nhân, không phải đâu. Thiếu gia thật sự rất...."
" Được rồi, v.ú Lý. Bác đừng cản cháu nữa. Bác biết mà, đúng không? Cô gái ở dưới nhà kia, giống cháu đến 8 phần.... Vừa nhìn đã biết, cháu chỉ là thế thân của cô gái ấy thôi...."
Khả Nghiên gấp thêm một chiếc áo, cẩn thận đặt vào vali, giọng nói trở nên rất nhỏ:
" Chỉ sợ rằng, ngay từ lúc ban đầu....tình yêu của anh ấy dành cho cháu, vốn dĩ đã không thuần khiết rồi."
Vú Lý nhìn thấy Khả Nghiên như vậy liền đau lòng không thôi. Bà muốn khuyên cô thêm vài câu, nhưng đúng lúc dưới lầu lại truyền đến tiếng xôn xao.
Có vẻ như Lục Hoài đã về rồi.
" Thiếu phu nhân, hình như thiếu gia đã về."
" Vâng, cháu biết."
Khả Nghiên gấp chiếc vali lại, kéo khoá cẩn thận. Sau khi đã xác nhận bản thân không bỏ sót thứ gì mới cùng v.ú Lý đi xuống lầu.
Khi đi đến cầu thang, Khả Nghiên đưa mắt nhìn xuống phòng khách, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một cảnh mà cô không ngờ đến.
Cô gái kia nói gì đó với Lục Hoài, sau đó nhào vào ôm anh. Lục Hoài lớn lên anh tuấn, ở bên cô gái mỏng manh ấy lại đặc biệt có cảm giác cao lớn soái khí. Có vẻ như anh không ngờ cô gái ấy sẽ làm như vậy, nên nhất thời không đẩy cô ấy ra.
Khả Nghiên cười nhạt, rốt cuộc cô cũng hiểu thế nào là " trai gái xứng đôi" mà người ta hay nói. Quả nhiên là đẹp đôi đến nỗi cô không nỡ chen vào.
Vú Lý thấy Khả Nghiên bất động trên cầu thang, lại nhìn đến đôi nam nữ dưới phòng khách, bà bất chợt lên tiếng:
" Thiếu gia, ngài đã về. Thiếu phu nhân đang đợi ngài ạ."
Lục Hoài hoàn hồn, vội vàng đẩy nữ nhân đang ôm mình ra, sau đó bước đến cầu thang đón Khả Nghiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tieu-kieu-the-ngot-ngao/chapter-1.html.]
" Nghiên nhi, anh về rồi."
Khả Nghiên mỉm cười, đặt tay mình vào tay hắn, bước xuống cầu thang.
" Cô là Bạch Yên đúng không? Mời cô ngồi." - Khả Nghiên hướng đến cô gái kia, mỉm cười hỏi.
" Cảm...cảm ơn." - Bạch Yên nhìn hai người trước mắt, nhỏ giọng trả lời.
Bạch Yên mặc một chiếc váy trắng liền thân, mái tóc dài mềm mại, đôi mắt nâu như biết nói, gương mặt xinh đẹp dịu dàng khiến người ta thương tiếc. Lúc này đây, cô nhẹ nhàng cẩn thận như vậy làm người khác càng muốn ôm vào lòng mà nâng niu.
Khả Nghiên không nói gì, chỉ nhờ v.ú Lý pha thêm một bình trà nữa.
" Hoài, em mới về nước, liền nghĩ đến muốn thăm anh một chút. Không ngờ anh đã lấy vợ, thật xin lỗi vì đã làm phiền hai người."
Lục Hoài nhìn Bạch Yên, trong lòng rối loạn, nhất thời không biết phải nói gì.
Khả Nghiên thấy vậy, đạm bạc lên tiếng:
" Không sao đâu, chắc anh ấy rất vui khi cô ghé chơi. Nếu như cô Bạch không ngại, hãy ở lại với chúng tôi vài ngày, để chúng tôi tiếp đón cô chu đáo."
Lục Hoài không ngờ Khả Nghiên sẽ nói như vậy, nhất thời nắm tay cô chặt hơn.
" Nhưng....nếu như vậy, chẳng phải sẽ làm phiền đến cuộc sống vợ chồng của hai người sao? Tôi mới nghe người hầu nói, tình cảm vợ chồng hai người rất mặn nồng, độc thân như tôi sợ là không chịu nổi."
" Cô Bạch nói đùa rồi, là do bọn họ nghĩ nhiều quá thôi. Tôi và anh ấy....chúng tôi sắp li hôn rồi."
....
" Nghiên nhi, sao em lại nói như vậy? Ai nói chúng ta sẽ ly hôn?"
Lục Hoài tức giận không có chỗ phát tiết, hắn không ngờ cô sẽ nói như vậy. Vì thế không màng tất cả mọi người mà vác Khả Nghiên lên phòng, đóng cửa chất vấn cô.
" Lẽ nào anh không muốn?"
" Đúng. Anh không muốn."
Khả Nghiên ngồi trên giường, mỉm cười hỏi hắn:
" Anh chắc chắn sao? Lục Hoài, cô gái ấy là người anh yêu nhất đấy."
Dương
" Yêu đến mức mãi không quên được cô ấy."
" Yêu đến mức 2 năm trước uống say liền gọi tên cô ấy."
" Yêu đến mức vì dung mạo em có đến 8 phần giống cô ấy... liền đem em thành vật thay thế."
" Căn phòng cuối hành lang không cho em bước vào, trong đó tất cả đều là đồ của cô ấy đúng không?"
" Nghiên nhi, anh...." - Lục Hoài không biết nói gì, lúc đầu đúng thật là hắn muốn cô trở thành vật thay thế Bạch Yên để ở bên cạnh hắn, nhưng bây giờ không giống vậy.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Khả Nghiên, tìm hắn chợt đau nhói như bị ai bóp chặt, hắn vội vàng ôm cô vào lòng, cằm gác lên vai cô, mũi ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô, nhỏ giọng nói:
" Nghiên nhi, không ly hôn, anh không muốn mất em."
Khả Nghiên bình thản gỡ tay hắn ra, ngồi thẳng người đối diện với hắn, bàn tay trắng nõn chạm lên gương mặt anh tuấn của hắn.
" Lục Hoài, em thừa nhận em rất yêu anh. Nhưng mà, em cũng có tôn nghiêm, em không cho phép tình yêu của mình hèn mọn đến nỗi phải sống thế thân người khác để ở bên anh...."
" Nghiên nhi, không phải vậy...."
" Đừng nói nữa, Lục Hoài, em là Khả Nghiên, em không phải cô ấy, em vĩnh viễn cũng sẽ không cúi đầu làm người thay thế cho bất kì ai."
" Vậy nên, ông xã, chúng ta ly hôn thôi."