Tiểu Kiều Thê Ngọt Ngào - Chapter 4
Cập nhật lúc: 2025-06-18 09:31:04
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
" Thư kí Lâm, anh ấy có đến công ty không?"
Dương
" Thiếu phu nhân, tôi đã tìm rồi, thiếu gia hôm nay chưa tới công ty."
" Nhà chính thì sao?"
" Cũng không có."
Khả Nghiên nghe báo cáo, mày đẹp nhất thời khẽ chau lại. Rốt cuộc thì Lục Hoài đã đi đâu rồi?
Đang bệnh như vậy còn chạy ra ngoài? Điên rồi sao? Không biết lo cho sức khỏe bản thân gì cả.
" Vú Lý, cả thư kí Lâm nữa, mọi người chịu khó phái thêm người đi tìm ở xung quanh đây. Cháu sẽ lấy xe đi tìm anh ấy."
" Thiếu phu nhân, tôi đi với cô." - Thư kí Lâm lo lắng Khả Nghiên đi một mình liền vội vàng nói.
" Không cần đâu, cậu cứ ở lại đây. Tôi đi một mình là được rồi."
Thư kí Lâm muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén như sắp g.i.ế.c người của Khả Nghiên, nhất thời biết điều im miệng lại.
Chết rồi, thiếu phu nhân thật sự tức giận rồi. Thư kí Lâm trong lòng lặng lẽ thắp nến cầu phúc cho thiếu gia nhà mình.
Thiếu gia a, cậu ở đâu thì mau về đi, thiếu phu nhân sắp hắc hoá đến nơi rồi.
....
" Định vị được vị trí của anh ấy chưa?" - Khả Nghiên vừa lái xe, vừa kết nối với Bluetooth của thư kí Lâm, nghiêm túc hỏi.
" Định vị được rồi, nhưng mà....thiếu gia...."
" Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Thư kí Lâm bên kia hít một hơi sâu lấy động lực, sau đó mới dám lên tiếng:
" Thiếu phu nhân, theo định vị thì điện thoại thiếu gia đang ở Phong Uyển."
" Phong Uyển?" - Khả Nghiên cau mày nhớ lại, sau đó nhẹ giọng hỏi: " Ý cậu là quán bar Phong Uyển?"
"...Vâ...Vâng..."
"...."
Một lúc sau, Khả Nghiên mới bình thản trả lời:
" Được, tôi biết rồi."
Cô ngắt kết nối Bluetooth, sau đó tức giận ném chiếc tai nghe ra ghế sau, một chân đạp mạnh ga, ngay tức khắc chiếc xe đỏ rượu trên đường lớn nhanh như một con báo lập tức phóng đi, chỉ để lại phía sau tiếng xe chói tai và khói bụi mịt mù.
....
" Lục tổng, ngài đừng uống nữa, ngài đã uống quá nhiều rồi...." - Nhân viên bưng trên tay mấy chai rượu mạnh, chần chừ mãi mới đặt lên bàn, một mực cẩn thận khuyên nhủ Lục Hoài.
Nhưng trả lại những lời khuyên đó là ánh mắt u ám của Lục Hoài b.ắ.n tới, hắn lắc lắc cốc rượu trong tay, giọng nói băng lãnh như ma quỷ dưới địa ngục.
" Cút ra ngoài."
Nhân viên bị doạ cho khiếp vía, vội vàng chuồn ra khỏi phòng bao, trước khi đi còn rất tri kỉ đóng cửa lại.
Minh Viễn là bạn tốt từ nhỏ của Lục Hoài, hắn nhìn một màn này của bạn thân, chỉ thấp giọng ngả ngớn cười, sau đó vô cùng gợi đòn nói:
" Lục Hoài a Lục Hoài, không ngờ có một ngày tôi lại có thể nhìn thấy bộ mặt thất tình của cậu đấy... Thật là đáng thương mà."
" Còn cười nữa thì cậu cũng cút đi cho tôi." - Lục Hoài buồn bực nói, sau đó ngửa cổ uống sạch cốc rượu mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tieu-kieu-the-ngot-ngao/chapter-4.html.]
Minh Viễn biết hắn khó chịu, lại càng căn chuẩn thời gian đổ thêm dầu vào lửa, cười đến yêu nghiệt nói với cô gái thân hình quyến rũ đang bám dính trên người mình:
" Bảo bối, Lục tổng đang không vui. Em sang an ủi anh ấy một chút đi...."
Cô gái nghe vậy, trong lòng vui muốn nở hoa. Lục Hoài là người vô cùng có sức hút, dù đi đâu cũng có thể khiến các cô gái chao đảo. Nhưng từ lúc hắn bước vào đến bây giờ, luôn bày ra vẻ mặt " người sống chớ tới gần", khiến các cô không dám hành động lỗ mãng. Bây giờ có cơ hội liền phải cố gắng phát huy cho thật tốt.
Vì vậy, cô nàng bèn cố gắng bày ra những ưu điểm trên thân thể mình, dùng dáng đi thập phần vũ mị đi đến bên người Lục Hoài, trong ánh mắt cũng tràn ngập tình ý, quyến rũ mê người.
Nhưng cô ta không ngờ rằng bản thân mới ngồi xuống, còn chưa kịp chạm vào người Lục Hoài đã bị hắn nhìn như người chết, nghe được hắn tàn nhẫn nói:
" Muốn c.h.ế.t sao?"
Bên kia, Mình Viễn thấy cô gái sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, liền nhấp một ngụm rượu, tà tứ nói:
" Hửm? Sao không thử một lần đi? Lẽ nào cậu sợ nữ nhân ở nhà sẽ đau lòng?"
Có lẽ vì uống rượu nên cảm thấy ngột ngạt, Lục Hoài bực bội tháo đi hai chiếc khuy áo, lộ ra yết hầu cùng với xương quai xanh gợi cảm. Hắn tựa người trên ghế sofa, ánh mắt m.ô.n.g lung hướng lên trần nhà, trong lòng đột nhiên trống rỗng.
Cô sẽ vì hắn mà đau lòng sao?
Ha, không đâu, cô đời nào sẽ vì hắn đau lòng chứ? Cô đã có nam nhân khác rồi.
Cô còn đang muốn ly hôn với hắn kìa.
Haha, ly hôn cơ đấy....
Hắn có nên thành toàn cho cô không?
Nhưng....hắn không muốn. Một chút cũng không muốn.
Còn cô thì sao? Nếu như vậy, cô có chán ghét hắn không?
Một cơn choáng váng ập đến, Lục Hoài quyết định không nghĩ nữa, hắn rót một cốc rượu, nhanh chóng uống hết.
Hắn nhất định phải uống say, say rồi mới không còn nghĩ đến cô nữa.
" Này, nếu như cậu yêu cô ấy đến thế thì về nhà đi. Về giải thích rõ ràng, rồi làm hoà với cô ấy." - Minh Viễn nhún vai nói.
" Không được." - Lục Hoài chán nản lắc đầu.
" Sao lại không được? Tôi đến đây là để tìm vui, không phải để uống rượu giải sầu với cậu đâu? Còn rất nhiều người đẹp đang nóng lòng chờ tôi đấy!"
" Tìm vui sao? Tôi đâu có giống cậu."
" Hờ, đó là chuyện đương nhiên, cậu ngu ngốc như vậy. Đừng đem ra so sánh với tôi." - Minh Viễn tà tứ nói với cô gái bên cạnh: " Bảo bối, rót cho anh một ly rượu."
"...." - Lục Hoài có vẻ đã say, hắn im lặng uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
" Chẳng hiểu mấy người các cậu kết hôn sớm như vậy làm gì, cuộc sống độc thân vui vẻ thì không chịu, xung quanh có bao nhiêu mĩ nữ, cứ đ.â.m đầu...."
Minh Viễn còn chưa nói hết câu, chỉ thấy cửa phòng bao được ai đó mở ra. Ngay sau đó, một nữ nhân xuất hiện, cô mặc một chiếc váy đơn giản, trên tay còn mang một chiếc áo khoác đen.
Dưới ánh đèn, vẻ đẹp của cô diễm lệ đến mức người khác sững sờ, mái tóc dài xoăn nhẹ tùy ý buông thả, ánh mắt như hồ nước sâu lạnh lùng lại kiều diễm, khoé miệng nâng lên thành nụ cười rất nhẹ.
Không ai khác, cô gái này chính là Khả Nghiên.
Nhìn thấy Khả Nghiên đến, Minh Viễn đáy lòng hơi lộp bộp, bèn nháy mắt ra hiệu cho mấy cô gái đi ra ngoài. Nhưng không chờ cho các cô rời đi, Khả Nghiên đã mỉm cười nói:
" Viễn thiếu gia cùng chồng tôi đi uống rượu .... tại sao lại không rủ tôi? Hai người....chơi mảnh như vậy là không tốt đâu?"
Nói đoạn, Khả Nghiên lại nhìn đến Lục Hoài, ánh mắt cô có vài phần u ám, nụ cười trên môi lại càng đậm hơn:
" Em nói phải không? Ông xã?"