Tiểu Nông Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 3: Thu Thập Liên Thị

Cập nhật lúc: 2025-10-02 09:29:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ứng Vượng Trụ đau thương nhắm mắt , mở mắt , ánh mắt lạnh lẽo trầm rơi Liên Chiêu Đệ.

“Liên thị, nhiều năm qua, phòng lớn chúng tự hỏi từng phụ bạc ngươi, ngay cả đồ cũng ưu tiên cho các ngươi ăn, nhưng còn các ngươi thì ?”

“Dựa việc lão Nhị sớm, ngươi quát nạt đám con cháu phòng lớn, giờ suýt nữa hại Tiểu Lục mất mạng. Đến nước mà ngươi vẫn hối cải!”

Tổ tiên nhà họ Ứng từng một Cử nhân lão gia, vì Ứng Vượng Trụ nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái.

Người như Ứng Đại Hải vốn nên xuất hiện trong nhà họ Ứng. Nếu lão Nhị mất sớm... y cũng sẽ Liên thị dạy dỗ lệch lạc như .

Liên thị thấy , sắc mặt biến đổi, "phịch" một tiếng, bệt xuống đất.

“Đương gia ơi, mau xem, Đại ca ức h.i.ế.p chúng như thế nào! Chúng sống nổi nữa, mau đưa chúng cùng , xuống suối vàng, cả nhà cũng đoàn tụ!”

Ứng Vượng Trụ tiếng Liên thị kêu gào, sắc mặt càng thêm khó coi. Xung quanh cũng dần tụ tập ít , đều là dân làng Ứng gia, chỉ là vì nạn đói, ai nấy đều vàng vọt gầy gò, ánh mắt vô hồn.

Liên Chiêu Đệ thấy xung quanh càng ngày càng đông, những dừng mà còn lóc gào thét lớn hơn.

Hoàng Tuyết Thảo mặc kệ thứ, chỉ thẳng Liên Chiêu Đệ mà mắng.

“Liên Chiêu Đệ, cái lão bất tử nhà ngươi, còn cần thể diện nữa hả? Giờ ngươi còn dám nhắc đến lão Nhị? Nếu lão Nhị mà ngươi dạy Đại Hải thành cái bộ dạng tham ăn lười , tự tư tự lợi , y sẽ thật sự bò khỏi quan tài, bò đến đầu giường ngươi mà hỏi cho nhẽ! Làm nhiều chuyện thất đức như mà còn mặt mũi lóc!”

Có lẽ Hoàng Tuyết Thảo quá hung ác, giống như thật , Liên Chiêu Đệ xong rụt một chút.

“Đừng cả ngày lấy cái c.h.ế.t của lão Nhị cớ nữa. Năm xưa ngươi sinh Đại Hải bao lâu thì lão Nhị . Ngươi bước nhà họ Ứng thì chính là một phần của nhà họ Ứng. Khi đó cha phân gia, chúng chăm sóc ngươi cũng là lẽ đương nhiên!”

, đừng coi sự chăm sóc của chúng là điều hiển nhiên! Ngươi mất chồng, chúng cũng mất tiểu thúc, nhà họ Ứng còn mất một con trai! Hơn nữa, năm xưa lão Nhị rốt cuộc vì lên núi, trong lòng ngươi tự rõ!”

Khi Hoàng Tuyết Thảo những lời đầu, Liên Chiêu Đệ còn để tâm, nhưng đến câu cuối cùng, sắc mặt nàng bỗng nhiên đổi, đáy mắt lóe lên một tia chột .

Bấy nhiêu năm qua, nàng thể tác oai tác phúc đầu phòng lớn nhà họ Ứng, chẳng là vì lão Nhị mất sớm ? giờ lời của Hoàng Tuyết Thảo, nghĩ đến chuyện năm xưa, trong lòng nàng tự nhiên thấy chột .

Ứng Vượng Trụ đương nhiên bỏ lỡ tia chột thoáng qua trong mắt Liên Chiêu Đệ, kết hợp với lời Hoàng Tuyết Thảo, nghĩ tới điều gì, mặt Ứng Vượng Trụ lập tức tối sầm !

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Lời hỏi Liên Chiêu Đệ, mà là hỏi Hoàng Tuyết Thảo.

Thấy mặt Ứng Vượng Trụ đen , Hoàng Tuyết Thảo thở dài: "Ngươi bình tĩnh một chút , xong, ngươi đừng giận."

“Nói.” Lời Ứng Vượng Trụ thể hiện rõ hỉ nộ, nhưng Hoàng Tuyết Thảo sống với nhiều năm như , tự nhiên đang nổi giận.

“Là như thế . Vài hôm , tình cờ ngang nhà lão Nhị, thấy cái lão bất tử Liên Chiêu Đệ nhắc đến chuyện năm xưa. Lão Nhị lên núi là vì Liên Chiêu Đệ tự thèm ăn, khăng khăng đòi lão Nhị lên núi săn thú rừng cho nàng , nhưng ngờ, lão Nhị gặp lợn rừng…”

Lúc đó các nhà đều chuẩn chạy nạn, nàng cũng quên mất chuyện . Trên đường , Liên thị tuy gây ít phiền phức, nhưng vẫn trong phạm vi thể chịu đựng . Nàng cũng nghĩ, nếu cho Ứng Vượng Trụ , chừng xảy chuyện gì, nên cứ giấu .

Nào ngờ, suýt chút nữa hại c.h.ế.t đứa cháu gái bảo bối của nàng! Vẫn là Tiểu Lục nhắc nhở nàng, nếu trực tiếp tìm Liên Chiêu Đệ, nàng nhất định sẽ thừa nhận. Muốn dứt bỏ ý niệm của nàng , thì nhổ tận gốc. Mà cái gốc đó, chính là cái c.h.ế.t của lão Nhị năm xưa…

“Cái gì!”

Ứng Vượng Trụ hiển nhiên ngờ rằng cái c.h.ế.t của lão Nhị một đoạn ẩn tình như , ngay cả những tiểu bối nhà họ Ứng mặt tại đó cũng trợn tròn mắt, kể đến những khác trong làng Ứng gia!

Cái c.h.ế.t của Ứng Vượng Tài năm xưa từng gây một trận xôn xao nhỏ trong làng, đặc biệt là Liên thị, náo loạn nhà họ Ứng ít thời gian.

“Không ngờ, cái c.h.ế.t của lão Nhị nhà họ Ứng còn ẩn tình thế !”

“Liên Chiêu Đệ tác quái trời đất trong nhà họ Ứng, chẳng là dựa việc lão Nhị nhà họ Ứng mất sớm, để nàng một thủ tiết bao năm ? Không ngờ, chuyện do chính nàng gây !”

“Thật đáng đời! Đáng tiếc cho lão Nhị nhà họ Ứng, quả là mắt mù mà trúng như …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tieu-nong-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-3-thu-thap-lien-thi.html.]

Tiếng xì xào bàn tán xung quanh lớn, nhưng nhà họ Ứng rõ mồn một.

“Liên quan gì đến các ngươi! Hắn là chồng , thì lời !”

“Hơn nữa, nếu vô dụng, ngay cả một con gà rừng cũng bắt ! Gặp lợn rừng, chẳng lẽ chân, chạy ?”

Liên Chiêu Đệ đương nhiên cũng thấy lời xung quanh , ánh mắt lộ vẻ hung tợn, với vẻ mặt khó chịu, nàng cảm thấy sai.

Thời buổi chẳng là như ? Chỉ cần đồ ăn, mặc kệ là của ai!

‘Hít~’

Mọi xung quanh Liên Chiêu Đệ những lời , đều hít một ngụm khí lạnh. Thực sự ngờ Liên Chiêu Đệ ích kỷ, nham hiểm và độc ác đến mức .

Lão Nhị nhà họ Ứng là chồng nàng đó, mà nàng thể mặt đổi sắc những lời bạc bẽo đến .

Phòng lớn nhà họ Ứng nuôi một con sói mắt trắng .

“Ngươi!”

Ứng Vượng Trụ chọc tức đến mặt đỏ bừng!

Nhớ đến Nhị chết, khóe mắt ướt: “Năm xưa lão Nhị đúng là mắt mù, cưới ngươi, một đàn bà độc ác!”

Nếu Liên Chiêu Đệ độc ác đến , năm xưa ông gì cũng ngăn cản lão Nhị cưới bà !

Liên Chiêu Đệ ngẩng mặt lên, mặt hề chút hổ thẹn nào.

Vẫn là Ứng Đại Hải lén lút kéo ống tay áo Liên Chiêu Đệ. Y rõ ánh mắt khinh miệt của xung quanh dành cho bọn họ, cảm thấy chút khó chịu, y khỏi nhỏ giọng : “Mẫu , đừng nữa.”

Nếu còn tiếp, bọn họ sống trong làng nữa. Tuy rằng đây danh tiếng của bọn họ cũng , nhưng ít nhất còn nhà họ Ứng giúp đỡ. giờ đây, nếu thực sự chọc giận họ, Ứng Đại Hải dám tưởng tượng cuộc sống của họ sẽ thê t.h.ả.m đến mức nào.

Y ngẩng đầu lên, mang theo nụ lấy lòng, về phía Ứng Vượng Trụ.

“Đại bá, đừng giận, mẫu … mẫu chỉ là… chỉ là sai thôi! Phải, sai !”

Nghe lời Ứng Đại Hải , Ứng Vượng Trụ trong lòng vô cùng thất vọng, bất lực nhắm mắt , thầm với Nhị mất.

Nhị , xin . Loại thể để họ tiếp tục ở nhà họ Ứng. Nếu trách cứ, thì cứ trách Đại ca .

“Liên Chiêu Đệ, ngờ lòng ngươi độc ác đến . Từ khi lão Nhị cưới ngươi về, chuyện gì mà chẳng ưu tiên ngươi, còn ngươi thì ? Ngươi thì , vong ân bội nghĩa đến mức !”

“Đã như , hôm nay sẽ lão Nhị hưu ngươi! Từ nay về , các ngươi còn bất cứ quan hệ nào với phòng lớn nhà họ Ứng!”

Còn về Ứng Đại Hải, nếu y lương tâm, khi Liên Chiêu Đệ hạ thấp phụ như , lẽ y . y .

Hắn ngẩng đầu lên, về phía Lý Chính đang trong đám đông lâu mà hề mở lời.

“Lý Chính, ngài đến thật đúng lúc. Hôm nay ngài ở đây, xin ngài chứng, chúng sẽ chuyện. Sau , phòng Liên Chiêu Đệ sẽ còn bất cứ quan hệ nào với phòng lớn nhà họ Ứng!”

Lý Chính ở đây lâu, đương nhiên cũng thấy những lời họ đó. Ban đầu cứ nghĩ Liên thị chỉ là ích kỷ một chút, ngờ nàng gián tiếp hại c.h.ế.t phu quân , mà còn thể thản nhiên hút m.á.u phòng lớn nhà họ Ứng suốt bao nhiêu năm!

Khi Ứng Vượng Trụ như , ông cũng thêm gì nữa.

“Hiện giờ đang là lúc chạy nạn, tạm thời thể giấy tờ văn thư. Chi bằng cứ để dân làng chứng. Từ nay về , Liên thị hưu, rời khỏi nhà họ Ứng, với phòng lớn nhà họ Ứng còn liên quan gì nữa!”

Lý Chính cũng là họ Ứng, còn chút quan hệ huyết thống với lão Ứng gia. Nói thì Ứng Vượng Trụ còn gọi ông là Đường thúc. Đương nhiên, cũng là vì bối phận của ông lớn hơn.

 

Loading...