Khi tự xác định nhiệm vụ , Dương Hoàn an tâm yên để Ân Ái Mỹ tựa n.g.ự.c , dịu ngoan như con mèo nhỏ. thế nào cũng ngờ rằng, con mèo nhỏ phá hỏng bộ kế hoạch của , hủy hoại luôn cả nhiệm vụ của .
Ân Ái Mỹ tựa lòng của Dương Hoàn bao lâu thì bắt đầu meo meo kháng nghị:
- Dương Hoàn, n.g.ự.c ngươi cứng quá, to, thể ôm ngươi. Ta vẫn lắc lư lắc lư, chóng mặt quá. Dương Hoàn, gối đầu lên chân của nhé?
- …Vâng.
Dương Hoàn theo phản xạ mà “” một tiếng xong thì hối hận ngay lập tức. Hình như đồng ý một chuyện nên đáp ứng nhất . Dương Hoàn trong lòng chảy nước mắt, thể trả lời ? ám vệ nào sẽ dám trái lời của chủ nhân, mà còn trong tình huống lời còn đổi ? Dương Hoàn nhớ đến đôi mắt ngập nước và nét mặt tủi của Ân Ái Mỹ, trong lòng tự trả lời, chí ít là, dám. Nếu cô mèo nhỏ ấm ức, cái miệng của nàng sẽ những câu khiến càng kinh hãi hơn.
Ám vệ sói xám nghiến răng tự an ủi. Nàng gối đầu lên chân của thì cứ để nàng gối đầu. Hắn chỉ cần cố gắng chịu đựng một lúc. Đường đến biệt viện gần, nhưng cũng quá xa, sói xám tự tin rằng thể chịu đựng . ám vệ sói xám, một nữa, đ.á.n.h giá quá thấp tiểu thư mèo nhỏ của .
Ân Ái Mỹ tiếng “” của Dương Hoàn nhanh chóng và trực tiếp trượt cả xuống . Trong lúc Dương Hoàn còn đang đấu tranh nội tâm và âm thầm tự an ủi tinh thần thì Ân Ái Mỹ gác hai chân lên giường, lúc lắc vòng eo, tìm kiếm vị trí nhất, để tư thế thoải mái nhất. Khi ám vệ sói xảm tỉnh trí thì hốt hoảng nhận , tiểu thư mèo nhỏ gối đầu lên phần đùi non của . Và trùng hợp , miệng nhỏ của nàng đang đối diện với vật thể nào đó ở giữa hai chân của . Sói xám suýt nữa thì nhảy dựng lên, nhưng mèo nhỏ vòng hai tay ôm chặt lấy eo .
Đã thế, nàng còn nặng nề thở , cất tiếng hỏi:
- Dương Hoàn, thể hỏi ngươi một vấn đề ?
Dương Hoàn gồng cứng cả , cố gắng cử động, nhưng dường như vẫn nơi chịu lời mà khe khẽ nhúc nhích. Ân Âí Mỹ chớp mắt chằm chằm về phía mặt, ngạc nhiên lẫn tò mò. Sao nàng cảm thấy lớp vải mặt rung lên thế nhỉ? Là do lúc nàng chuyện hà quá mạnh ?
Tiểu thư mèo nhỏ nghịch ngợm, cố ý cất tiếng một nữa, đem hà hà :
- Dương Hoàn, hỏi ngươi, ngươi đồng ý , ngươi trả lời ?
Dương Hoàn nghiến răng một lúc mới nhả năm chữ:
- Tiểu thư... cứ hỏi .
Lúc Dương Hoàn thật mong thể trò chuyện tâm sự gì đó với tiểu thư để đ.á.n.h lạc hướng xúc cảm của bản . Bởi vì, chỉ làn của Ân Ái Mỹ cứ theo câu mà phà giữa hai chân của , khi nặng khi nhẹ khiến nhột nhạt. Mà còn bởi vì tư thế của Ân Ái Mỹ hiện giờ khiến tầm mắt Dương Hoàn dù dù cũng thấy hai chiếc bánh bao lớn hai viên hồng ngọc đính bên , hoặc là, hai đình núi tuyết trắng ngần với hai đóa hồng mai ngạo nghễ. Dương Hoàn cố gắng cố gắng, đè ép bản , đè nén tâm tình, đè bẹp d.ụ.c vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tieu-thu-am-ve-cua-nang-cung-la-nhan-vien-xuyen-nhanh/chuong-17-nguoi-da-co-nguoi-trong-long-chua.html.]
Hắn thật mong mỏi, tiểu thư sẽ hỏi những điều linh tinh vụn vặt gì đó. Bởi vì lúc , tâm trí của Dương Hoàn kém tỉnh táo nhiều .
Ân Ái Mỹ những điều đó. Nàng vẫn còn đang ngạc nhiên và thích thú quan sát sự chuyển động run rẩy của lớp vải mặt . Dường như bên lớp vải đang một sinh vật sống. Lại dường như sinh vật sống sợ hãi trốn tránh nàng, nhưng cũng phấn khích tấn công nàng. Nhìn vật sống cứ nhô lên nhòn nhọn, Ân Ái Mỹ đoán. Đây là chuột con ? Hay là gà con? Hoặc là chim non? Tiểu thư mèo nhỏ tít mắt. Nàng vốn thích động vật nhỏ. Nàng trêu chọc động vật nhỏ . mà, hết, nàng vẫn giải tỏa thắc mắc .
Thế là Ân Ái Mỹ phù phù thổi khí :
- Dương Hoàn , ngươi trong lòng ?
Dương Hoàn thấp giọng:
- Trước thì . Còn bây giờ... .
Bây giờ, trong lòng của đang trong lòng của đây . Dương Hoàn dám rõ điều . Ân Ái Mỹ xụ mặt, phụng phịu tức giận. Ám vệ sói xám của nàng mà trong lòng ? Nàng chậm chân ?
Ân Ái Mỹ cam tâm, nàng ngước lên, hỏi liền mấy câu:
- Người đó là ai? Tên họ là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Quê quán ở ? Có xinh ? Có dịu dàng ? Có yêu thương ngươi ?
Ân Ái Mỹ hỏi dồn dập. Làn của nàng cũng theo đó mà dồn dập phả giữa hai chân của Dương Hoàn, khiến “động vật nhỏ” nơi đó run rẩy, suýt nữa là chạy vọt khỏi nơi ẩn nấp. Dương Hoàn khéo léo luồn bàn tay xuống, chặn miệng nhỏ của Ân Ái Mỹ, che chắn, để “con thú” của mạo phạm tiểu thư, cũng để tiểu thư tiếp tục “tấn công” bằng loại vũ khí vô hình nữa.
Đồng thời, Dương Hoàn rầu rĩ trả lời:
- Nàng ... vốn hề ...
- Vậy tức là... ngươi chỉ thầm thương trộm nhớ thôi hả? Nàng hề gì cả? Ngươi từng thổ lộ, bày tỏ gì với nàng cả ?
- Dương Hoàn dám. Dương Hoàn chỉ là một nô lệ thấp hèn, dám mơ tưởng xa vời.
Một nữa, Dương Hoàn dùng chính câu trả lời của để cảnh tỉnh bản . , Ân Ái Mỹ tức giận. Nàng vui mừng hớn hở ngước Dương Hoàn, miệng nhỏ liến thoắng:
- Vậy ngươi cũng từng trao đổi “quỳnh dịch hương tân” với nàng , đúng ? Ngươi cũng từng “truyền thuốc” cho nàng , đúng ? Ngươi cũng từng để cho nàng gối đầu lên chân của ngươi như thế , đúng ?