Chu Thời Dịch và ăn trưa tại nhà .
Trong bữa ăn, tránh khỏi việc nhắc đến những chuyện hồi nhỏ.
“Hồi nhỏ, Nặc Nặc còn đòi lấy Thập Nhất nhà dì đấy, ha ha, hai đứa còn nhớ ?”
Động tác gắp thức ăn của khựng .
Nghe thấy Chu Thời Dịch : “Có chút ấn tượng.”
“Có ?” giả vờ ngây thơ, ánh mắt mơ hồ , “Em hình như nhớ rõ lắm, chuyện đó ?”
Mẹ thật là, đặc biệt phóng đại : “Đương nhiên là !”
....
“Mẹ nhớ , lúc đó con còn ôm gấu bông đến nhà Thập Nhất, nhất định đòi là ngủ chung giường với Thập Nhất, với con rằng Thập Nhất là con trai, con là con gái, thể ngủ chung , ôi trời, kéo thế nào cũng kéo con về , con nhất quyết chịu.”
Cần gì chi tiết đến thế…
Dì Hà tiếp lời: “ đúng , đó con và dì để con ngủ giường của Thời Dịch , đợi con ngủ say mới bế con qua.”
hổ đầu, ngẩng mắt lên liền chạm ánh mắt nửa nửa của Chu Thời Dịch đối diện bàn ăn.
Chước Chước Xuân Sơn Hạ
Anh trông bình tĩnh hơn nhiều.
: “Làm gì .”
“Ngày nào cũng bắt Thập Nhất cưới con vợ đấy.”
Nói xong cả hai phá lên.
thực sự nổi da gà, ký ức hổ c.h.ế.t bỗng tấn công !
biện bạch: “Cho dù thật nữa, đó cũng là do hồi nhỏ hiểu chuyện, đừng nhắc nữa.”
Chu Thời Dịch khẽ , “Được, nhận nợ .”
[...]
Ai nhận, chỉ mong nhận nợ ngay.
dám , một trai như , tán tỉnh nhát gan, thật khâm phục cái mặt dày hồi nhỏ của .
Hôm nay ở nhà mấy món ăn vặt, bánh tuyết, bọc thật .
“Lăng Nặc, lát nữa con đến nhà Thập Nhất, mang bánh tuyết qua cho dì Hà và nếm thử.”
Trước đây sai bảo , cố gắng thoái thác bằng . chút do dự liền đồng ý.
Trước gương, chăm chút trang điểm một phen, lấy chiếc máy uốn tóc phủ bụi, uốn một kiểu tóc xinh .
Tâm cơ như , còn cố ý chọn thời điểm Chu Thời Dịch thể tan về nhà để xuất phát.
Cưỡi chiếc xe điện nhỏ cùng sống chết, hướng đến nhà Chu Thời Dịch.
Ai ngờ trời còn nắng bỗng đổ mưa, khi dặn mang ô bảo cần.
Chỉ lặng lẽ tăng tốc.
Khi đến nhà Chu Thời Dịch, ướt sũng, kiểu tóc đẽ cũng biến mất.
Bánh tuyết thì giữ gìn cẩn thận.
Người mở cửa cho là dì Hà, dì vẫy trong.
Thấy ướt như chuột lột, dì Hà tìm một bộ quần áo của dì và một chiếc khăn tắm sạch: “Nặc Nặc, con tắm , đừng để cảm lạnh.”
“Vâng ạ, nhưng dì ơi, Thời Dịch về ?”
“Ban đầu nó về , đó đội bảo việc, nên , chắc sẽ ngủ ở ký túc xá do đội phân phối.”
.
Đây là nỗi khổ gì của nhân gian .
Dì Hà : “ lúc con tắm ở phòng nó , vòi sen nước to hơn, gian cũng rộng.”
“Hả? Vậy cần báo với Thời Dịch ạ?”
“Ồ cần, nó thô kệch để ý .”
Phòng Chu Thời Dịch sạch sẽ gọn gàng khiến tự thấy hổ, chăn giường trải phẳng.
Dù Chu Thời Dịch cũng về, thoải mái vắt bộ quần áo khô lên ghế của , bước phòng tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/toi-va-anh-thanh-doi-duoi-su-chung-kien-cua-chiec-xe-dap-dien-yeu-quy/chuong-4.html.]
Trên bàn rửa mặt trong phòng tắm bày biện đồ dùng cá nhân của , khó mà tưởng tượng cảnh ở đây.
Rồi thành công tự khiến đỏ mặt, đúng là quá dâm đãng.
lắc đầu, quẳng những suy nghĩ nhảm nhí nên khỏi đầu.
hát nhẩm, thong thả tắm xong.
Thế nhưng, ngay khi quấn khăn tắm chuẩn ngoài——
Bên ngoài cửa đột nhiên tiếng động, cùng tiếng bước chân.
Tim đập thình thịch.
“Dì, là dì đó ạ?”
Tiếng động bên ngoài đột nhiên dừng , một lát .
“Không dì.” Giọng nam tính trầm ấm vang lên từ cửa kính phòng tắm, “Là .”
Đầu óc trống rỗng trong hai giây.
Chu Thời Dịch về.
A a a a Chu Thời Dịch về !!!
quần áo của vẫn còn ở ngoài , lúc cứ như bắt quả tang việc , thở đều trở nên nhanh hơn.
Chẳng là việc tối nay về !!
Hiện tại vẫn quấn khăn tắm, như thế thật ngoài thế nào.
Trong phòng tắm lữa một lúc, giả vờ bình tĩnh : “Vậy thể lấy giúp em bộ quần áo lưng ghế ?”
“Ngay cả cách xưng hô cũng ?”
Giọng bặm trợn.
Mặt nóng bừng lên: “Anh Thời Dịch, giúp em một chút mà.”
Bóng dáng càng lúc càng gần, tim cũng càng lúc càng căng thẳng, thấy ở ngoài giọng trầm: “Mở cửa một chút.”
đưa một tay ngoài mò mẫm.
Khoảnh khắc Chu Thời Dịch nhét quần áo tay , tránh khỏi chạm tay .
co như điện giật.
quần áo xong bước , cởi bỏ bộ đồ khiến thấy cuốn hút c.h.ế.t , tùy ý dựa đầu giường, dáng vẫn : “Dầm mưa ?”
“Ừa, quên mang ô nên dầm mưa, tự nhiên em giật cả .”
Anh bình tĩnh : “Lăng Nặc, em quên một việc , đây là phòng của .”
Vừa dậy, tiến về phía .
“Không , chỉ là dì ngoài, lẽ tối nay về, phòng nước mạnh, nên em mới tắm ở đây.”
càng càng nhỏ tiếng.
Anh càng lúc càng đến gần , dừng mặt , đó giơ tay cầm thứ gì đó, ngẩng đầu, cổ kéo đường cong mắt.
thở phào nhẹ nhõm.
còn tưởng sẽ gì đó với ...
đối diện với ánh mắt ngổ ngáo của : “Căng thẳng gì, em việc gì ...”
Anh lấy một chiếc khăn khô, “Lau tóc .”
“Vâng.”
“Lần nhớ mang quần áo trong, nếu đổi là khác, khó đảm bảo họ sẽ hiểu lầm.”
Chuyện như thế còn ?
Thật là hào hứng.
dùng khăn đưa lau tóc, cúi đầu, che khóe miệng nhịn nhếch lên.
“Ừm, nhất định!”