Cửa vừa khép, bên ngoài lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Dư Tô thở hổn hển, ánh mắt vẫn dán chặt về phía cửa, lùi lại hai bước mới nhớ ra, trong phòng vẫn còn một “con ma”!
Cô lập tức nép về phía sau lưng Vương Tam, la lên:
“Lão đại, mau lên! Trong phòng còn một con nữa!”
editor: bemeobosua
Trong góc phòng, người phụ nữ kia vẫn co quắp run rẩy, m/áu trên tay không ngừng nhỏ xuống, tạo thành một vũng m/áu đỏ sẫm dưới sàn.
Vương Tam liếc xuống cô, thản nhiên nói:
“Cô đúng là ngốc một cách đáng yêu. Cô ta là… manh mối.”
Ngay khi anh vừa dứt lời, người phụ nữ kia chầm chậm ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt vốn bị tóc che kín.
Dư Tô cứ tưởng sẽ thấy cảnh tượng kinh dị, nhưng hóa ra đó chỉ là một gương mặt hơi tái nhợt, chứ không hề đáng sợ.
“Cảm ơn hai người đã cứu tôi… Hai người thật sự là người tốt!”
Người phụ nữ đột ngột cất tiếng, giọng nói run rẩy.
Dư Tô vẫn im lặng đứng sau lưng Vương Tam, không dám tùy tiện mở miệng. Cô chỉ nghe thấy anh hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Người phụ nữ nghẹn ngào, thút thít nói từng chữ đứt đoạn:
“Hắn… hắn thường xuyên đánh đập tôi, tôi đều nhẫn nhịn… Nhưng tối nay, tôi phát hiện bằng chứng hắn ngoại tình trong điện thoại. Tôi nói muốn ly hôn, hắn uống rượu rồi phát đi/ên, lao vào bếp lấy d/ao, nói muốn gi/ết tôi! Cảm ơn các người… Cảm ơn đã mở cửa cứu tôi… Mai tôi sẽ báo cảnh sát, để hắn vào tù ngồi rục xương!”
Dư Tô nghe vậy hơi khựng lại, cảm thấy có gì đó không đúng.
Một con ma… mà còn định báo cảnh sát?
Rồi còn nói sẽ cho một con ma khác đi tù?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tro-choi-sinh-ton-vo-han/chuong-4-2.html.]
Nói cách khác, có khả năng rất lớn nữ qu/ỷ kia căn bản không hề ý thức được rằng mình đã ch/ết, mỗi đêm đều lặp lại cảnh tượng lúc bị gi/ết hôm đó.
Bây giờ Dư Tô và Vương Tam đã mở cửa, thay đổi diễn biến đêm hôm ấy, nên cô ta mới tưởng mình thật sự được cứu.
Lúc Dư Tô còn đang suy nghĩ, Vương Tam đột nhiên lên tiếng:
“Mẹ cô đâu rồi?”
Nữ qu/ỷ sững người một chút, rồi đáp:
“Mẹ tôi... bà đi sang nhà họ hàng rồi, mai mới về… Không được! Nếu bà biết tôi bị thương, nhất định sẽ đau lòng lắm… Không thể để bà biết, không thể… Aaaa!!!”
Tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên khiến Dư Tô giật b.ắ.n cả mình.
Ngay giây tiếp theo, cơ thể nữ qu/ỷ bắt đầu biến đổi với tốc độ kinh người, từng vết thương đầm đìa m/áu liên tục xuất hiện, càng lúc càng nhiều!
Cô ta lăn lộn trên sàn, quằn quại rên rỉ, tiếng kêu cứu vừa thê lương vừa sắc nhọn, như từng mũi kim đ.â.m thẳng vào tim người nghe, khiến Dư Tô nổi hết da gà.
Theo phản xạ, cô muốn bước lên giúp, nhưng lại bị Vương Tam giữ lại.
Anh bình tĩnh nhìn thân thể đang dần hóa thành đống thịt nát kia, lạnh nhạt nói:
“Quá khứ không thể thay đổi được.”
Dư Tô mím môi, khẽ gật đầu, đứng yên bên anh, lặng lẽ dõi theo nữ qu/ỷ kia yếu dần rồi hoàn toàn biến mất.
Trên sàn là một vũng m/áu lớn chói mắt, nổi bật trên nền gạch màu nhạt.
Cô gái nằm giữa vũng m/áu, mặt mày méo mó, toàn thân đầy vết c/ắt sâu hoắm, cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
Cảnh tượng này khiến Dư Tô lập tức nhớ đến cái x/ác của Tiết Mi, những vế/t thư/ơng trên người nữ qu/ỷ giống hệt vế/t thư/ơng trên x/ác Tiết Mi!