Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh Tuyết đang liều mạng mua thời gian cho tôi.
Adrenaline bơm căng lồng ngực. Tôi phải nhanh hơn! Phải làm được! Em gái tôi... những người khác... sự thật này!
Bộ não tôi chạy đua. Thuật toán mã hóa này... quen thuộc một cách kỳ lạ... Chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu. Thuật toán nén dữ liệu cũ! Đúng rồi! Chúng đã sử dụng một thuật toán lỗi thời làm nền tảng, sau đó xây các lớp bảo vệ mới chồng lên!
Tôi điên cuồng thay đổi phương pháp. Nhập một chuỗi lệnh phức tạp. Ngón tay lướt trên bàn phím ảo nhanh hơn bao giờ hết. Từng dòng code phòng thủ của Oculus bị bẻ gãy, sụp đổ.
Và rồi... nó hiện ra. Lớp mã thứ hai bị phá hủy hoàn toàn. Nội dung chi tiết tràn ngập màn hình.
Tôi há hốc mồm. Kinh hoàng.
Đây không chỉ là danh sách người mất tích. Đây là... báo cáo thí nghiệm. Cấy ghép công nghệ lên con người. Biến đổi sinh học để tăng cường khả năng. Tạo ra... thứ gì đó không còn hoàn toàn là con người.
`- Tôi xong rồi!` Tôi hét lên, giọng khản đặc vì căng thẳng và sốc.
Tiếng chiến đấu bên ngoài chợt im bặt... rồi lại vang lên dữ dội hơn. Ánh Tuyết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/trong-sinh-ngay-dau-tien-vach-tran-doc-hai/6.html.]
Tôi lao ra ngoài. Cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi c.h.ế.t sững. Ánh Tuyết đang bị áp đảo. Ba tên đặc vụ, phối hợp nhịp nhàng đến đáng sợ, dồn cô ta vào góc. Một phát s.ú.n.g năng lượng xuyên qua giáp tay của cô ta. Máu đỏ tươi lập tức nhuộm đỏ một mảng áo.
Ánh Tuyết gục xuống, vai trái rũ xuống.
Không nghĩ nhiều, tôi lao đến, kéo Ánh Tuyết đang loạng choạng vào một con hẻm nhỏ bên cạnh căn nhà. Máu từ vai cô ta chảy xuống, ấm nóng qua lớp áo của tôi.
`- Dữ liệu... cho thấy họ đang tạo ra... thứ như cô.` Tôi nói nhanh, hổn hển, đầu óc còn quay cuồng bởi những gì vừa thấy trên màn hình. `- Biến đổi... tăng cường khả năng...`
Ánh Tuyết nhìn tôi. Ánh mắt cô ta không còn sự sắc bén của chiến binh, chỉ còn sự cay đắng đến tột cùng. Đôi môi nhếch lên thành một nụ cười méo mó, đầy tổn thương.
`- Ta là một thất bại...` Giọng cô ta khẽ khàng, như một lời thú tội. `- Hoặc một phiên bản đầu tiên.`
Không còn thời gian để nói thêm. Tiếng bước chân dồn dập vọng đến. Chúng đã tìm ra chúng tôi. Bỏ lại căn nhà bỏ hoang. Phải chạy.
Ánh Tuyết, dù bị thương, vẫn ra hiệu cho tôi đi theo. Cô ta dựa vào tôi, nhưng vẫn dẫn đường, sử dụng khả năng định vị và kinh nghiệm chạy trốn của mình. Tôi dựa vào dữ liệu mới giải mã được, tìm những con đường ít camera hơn, những khu vực có tín hiệu kém.