Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 378

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:17:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ đầu đến giờ, Lộ Châu luôn cố hết sức kìm nén cảm xúc, để một giọt nước mắt nào rơi xuống, dù Cẩm Nhị giáng cho một cái tát vẫn hề rơi lệ. Dường như lúc nàng mới bừng tỉnh khỏi cơn chấn động khó tin, Cẩm Nhị, ngữ khí nhàn nhạt : “Rất . Kể từ giây phút , giữa và ngươi coi như còn dây dưa gì nữa.” Dứt lời, nàng xoay rời . Liên Kiều vội vàng bước theo. Lộ Châu nhanh, nàng hầu hạ Tưởng Nguyễn lâu ngày, dáng điệu cử chỉ cũng vài phần giống Tưởng Nguyễn; lòng càng kính trọng một , thì sẽ tự chủ mà học theo đó. Nếu Tưởng Nguyễn gặp chuyện , ắt sẽ tranh một , để chịu thiệt.

Sau khi Lộ Châu và Liên Kiều rời , Cẩm Nhị đang đuổi theo thì phụ nhân mập lùn đột nhiên kêu lên: “Ôi trời ơi cô nương của , tại sắc mặt tái nhợt như ! Chớ đừng để bệnh cũ tái phát. Cô nương thấy trong thế nào ?”

Cẩm Nhị thế, thoáng do dự, bước chân nhấc dừng , tới bên cạnh nữ tử . “Sắc mặt cô quả thật . Thế , mời đại phu, cô hãy về nhà nghỉ ngơi , đợi đại phu tới khám bệnh thử xem.”

Lộ Châu trở Tưởng phủ, lẳng lặng về phòng , một lời. Liên Kiều an ủi nàng mấy câu, thầm nghĩ việc thể để những khác , dẫu trong chuyện hẳn vẫn còn ẩn tình nào đó. Tuy nhiên, vẫn báo cáo với Tưởng Nguyễn một tiếng, nên nàng bước đến thư phòng.

Tưởng Nguyễn đang giao việc cho Thiên Trúc. Thấy Liên Kiều trở về, nàng hỏi: “Sao về sớm ?” Hai họ giải sầu, lý nào trở về nhanh như thế. Liên Kiều lúng túng tức giận, trong lòng vẫn còn bất bình Lộ Châu, bèn : “Thiếu phu nhân, nô tỳ thể thành nhiệm vụ mua sắm.”

Tưởng Nguyễn nàng: “Đã xảy chuyện gì?”

Liên Kiều đang cố nén cơn giận, lập tức kể ngọn nguồn chuyện. Nếu thấy Lộ Châu và Cẩm Nhị bất hòa, Liên Kiều còn nghĩ nhất định hiểu lầm, chừng Lộ Châu trách lầm Cẩm Nhị. nay tận mắt thấy Cẩm Nhị hành xử như , nàng bất luận thế nào cũng thể về phía Cẩm Nhị nữa. Sau khi kể xong, nàng thêm: “Khó trách dạo gần đây Cẩm Nhị cứ luôn vắng mặt, rõ ràng chẳng Vương gia sai gì hết. Lộ Châu Cẩm Nhị khác bên ngoài, nô tỳ còn tin. Nay mới , thì Cẩm Nhị sớm ‘kim ốc tàng kiều’ ở bên ngoài ! Thật đáng giận, tiếc cho một cô gái như Lộ Châu.”

Tưởng Nguyễn Liên Kiều xong ngọn nguồn, nàng giật , cau mày : “Rốt cuộc Liêu cô nương lai lịch gì?”

Liên Kiều lắc đầu: “Nô tỳ , giống như tiểu thư đại hộ hiểu tri thức lễ nghĩa, chẳng dùng thủ đoạn hèn hạ như thế, trắng trợn câu dẫn nam tử hôn sự!” Đi theo Tưởng Nguyễn lâu như , loại bên ngoài dịu dàng đoan trang như Tưởng Tố Tố, Tưởng Đan nàng gặp nhiều. Liên Kiều vốn thành kiến với loại , cộng thêm nữ tử còn khi dễ tỷ của như , Liên Kiều chỉ hận lúc thể bước lên đạp cho nàng mấy cước.

“Cẩm Nhị như .” Thiên Trúc đột nhiên . Thấy Liên Kiều và Tưởng Nguyễn , Thiên Trúc nghiêm túc : “Mặc dù Cẩm Nhị tính tình , bề ngoài chính chắn, thực chất xằng bậy. Nếu bàn hôn sự với Lộ Châu, thì y sẽ trêu chọc những khác.” Ngày thường tính tình Thiên Trúc lạnh lùng, đây là đầu tiên nàng chuyện bênh vực Cẩm Nhị.

Liên Kiều tai, : “Thiên Trúc cô . Dù cô chỉ là nữ tử, Cẩm Nhị là nam nhi. ‘Triêu Đông mộ Tây, hoan kết bạch nhật tâm’, nam nhân đều là kẻ phụ lòng, suy nghĩ bất đồng với nữ nhân. Vả hôm nay cô tận mắt thấy tình cảnh đó. Cẩm Nhị vì nữ tử mà đ.á.n.h Lộ Châu. Nếu thật sự là hiểu lầm, thể vì nữ nhân khác mà đ.á.n.h thê tử sắp cưới của chứ? Nói quan hệ đặc biệt gì thì chỉ kẻ ngốc mới tin.”

Liên Kiều tức giận như cũng dễ hiểu, Thiên Trúc thể gì hơn. Tưởng Nguyễn nhíu mày, nàng vì lời Liên Kiều mà mất chừng mực, mặc dù vui cho Lộ Châu, nhưng vẫn nhận điểm bình thường, : “Đột nhiên, vô duyên vô cớ xuất hiện một cô gái? Thiên Trúc, ngươi nghĩ cách tra xem nữ tử lai lịch . Trắng trợn cướp mắt , lá gan quả nhỏ.”

Thiên Trúc đáp lời ngoài. Đợi Thiên Trúc khuất, Liên Kiều tức ách nhịn hỏi: “Cô nương vẫn tin tưởng Cẩm Nhị ? Là Lộ Châu hiểu lầm ? nô tỳ thật sự cảm thấy nữ tử đáng ghét. Dù là một cô gái bình thường cũng giữ cách với khác giới, huống chi nọ cũng giống khuê tú đại hộ hiểu phép tắc. Sao thể tùy tiện như ?”

“Nếu ngươi thể nữ tử mang theo mưu đồ, ?” Ánh mắt Tưởng Nguyễn thâm thúy. “Dám giở thủ đoạn lên đầu của , , cũng xem rốt cuộc là kẻ nào đang loạn lưng.”

Nàng quá quen thuộc với thủ đoạn của nữ tử . Kiếp ở chốn cung cấm, mưu kế tranh sủng của phi tần hậu cung nhiều kể xiết. Thủ đoạn thế quả thực chẳng hề cao minh, nhưng nào cũng đắc thắng, bởi lẽ nam nhân luôn bản tính thương hoa tiếc ngọc, hễ thấy phe yếu thế, tất nhiên sẽ sinh lòng thương xót. Lộ Châu vốn lòng thẳng thắn, đối đầu với loại nữ tử tất nhiên sẽ chiếm lợi lộc gì, chỉ càng khiến Cẩm Nhị thêm phần chán ghét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-378.html.]

Thế nhưng, Cẩm Nhị và Lộ Châu đều là của phủ Cẩm Anh vương, ai gan lớn đến , khăng khăng nhằm ? Tưởng Nguyễn cụp mi, thong dong nhấp một ngụm .

Đêm hôm , Liên Kiều vốn đợi sẵn ở cửa để tính sổ Cẩm Nhị, ngay cả Dạ Phong đến thăm hỏi cũng nàng mắng cho một trận, khiến Dạ Phong mơ hồ hiểu. Đáng tiếc, đêm đó Cẩm Nhị hề hồi phủ. Liên Kiều tức giận đến mức suýt chút nữa náo loạn nơi ở của Cẩm Nhị, cuối cùng nhờ Dạ Phong khuyên can mãi mới dỗ nàng chịu hồi phủ, xem như tạm thời bỏ qua.

Ngày hôm trời quang mây tạnh, ánh dương xuyên qua khe cửa chiếu rọi phòng. Gian phòng nhỏ bài trí thanh nhã, gọn gàng, tuy tráng lệ nhưng cũng coi là rộng rãi. Trong khí phảng phất hương hoa lan thoang thoảng, khiến tâm hồn thư thái.

Một nam nhân đang sấp giường, ngủ say. Mãi đến khi ánh nắng chiếu thẳng mặt, mới choàng tỉnh. Trên xiêm y vẫn còn đọng mùi rượu nhàn nhạt, cử động một cái, mùi rượu càng nồng hơn.

Ngay khoảnh khắc Cẩm Nhị mở mắt, liền tỉnh táo . Hắn bật dậy, thấy một nữ tử với xiêm y xốc xếch đang co ro nơi góc giường. Nàng che miệng, nhưng vẫn ngăn tiếng nức nở sụt sùi truyền , mỗi tiếng thổn thức như một tiếng sấm giáng thẳng tâm trí Cẩm Nhị.

lúc , cửa phòng chợt đẩy . Chu ma ma bước , cất giọng: “Cô nương, bữa sáng. . .” Giọng bà chợt im bặt, vẻ mặt kinh hãi tột độ, ngay lập tức im lặng lao ngoài, đóng chặt cửa .

Sợi dây kìm nén căng chặt nãy giờ như đứt gãy, tiếng nức nở sụt sùi của Liêu Mộng chợt vỡ òa, bật lớn tiếng.

Cẩm Nhị ngơ ngẩn hồi thần, trong đầu là những ký ức chắp vá của đêm qua. Hắn chỉ nhớ khi Lộ Châu rời , đưa Liêu Mộng về tìm đại phu thăm khám. Sau đó tâm trạng , đến tửu quán uống đến tận khuya. Ai ngờ nửa đường Liêu Mộng kéo về. Liêu Mộng mới tới Kinh thành, phủ Cẩm Anh vương ở , chỉ đành tạm thời đưa về phủ của nàng. Sau đó, chuyện xảy nhớ rõ. theo tình hình hiện tại, Cẩm Nhị khăn trải giường nhăn nhúm, giật vết loang lổ đó, trong lòng đoán mấy phần.

“Liêu cô nương. . .” Hắn khó nhọc cất lời.

“Ngươi. Ngươi cần gì cả,” Liêu Mộng nức nở khó khăn, “Hôm nay sẽ lên đường trở về Giang Nam, coi như chúng từng gặp mặt, chuyện coi như từng xảy .” Nước mắt nàng kìm tuôn rơi.

Nàng dứt lời, chẳng chờ Cẩm Nhị trả lời, một bóng từ bên ngoài vọt . Đó ai khác, chính là Chu ma ma. Bà quỳ rạp mặt Liêu Mộng, lóc bi thương: “Cô nương tội tình gì? Nếu quả thật , khi lão nô c.h.ế.t , ăn với lão gia, phu nhân đây!”

ngước Cẩm Nhị, khấu đầu vang dội liên hồi, đến mức trán rớm máu. Chu ma ma nức nở: “Nhị thiếu gia, lão nô van cầu ngươi, xin cho cô nương của một con đường sống! Xảy chuyện thế , ngày cô nương gả cho , dù gả cho khác, cũng khó thể cuộc sống ! Với bản tính của cô nương, hiện giờ , e rằng khi về sẽ quẫn bách mà liều. Lão nô hứa với lão gia và phu nhân sẽ chăm sóc cho cô nương. Xảy chuyện như , lão nô khó thoát tội. Chi bằng Nhị thiếu gia cứ phạt lão nô , lão nô cam nguyện dùng mạng đổi lấy một con đường sống cho cô nương!”

“Chu ma ma, gì thế!” Liêu Mộng cũng rống lên, , “Chuyện liên quan gì đến , đừng như đau xót. Chuyện cũng liên quan gì đến Nhị thiếu gia, đây, đây chỉ là hiểu lầm thôi!”

“Cô nương của ơi, nào hiểu lầm gì ở đây!” Chu ma ma càng t.h.ả.m thiết hơn Liêu Mộng. “Người lão nô một tay nuôi lớn, lão nô hiểu tính cách cô nương chứ. Nhị thiếu gia, lão nô cầu xin ngươi, khẩn cầu ngươi ban cho cô nương của một con đường sống. Lão nô Nhị thiếu gia ý trung nhân, vị cô nương nhan sắc xinh là tâm phúc của Vương phi, dù Nhị thiếu gia, về nàng vẫn thể chọn mối lương duyên . cô nương của lão nô rời xa ngươi thì ngày còn thể gả cho ai? Nàng với vị cô nương bên cạnh Vương phi! Đều là lão nô sai, là lão nô chăm lo chu . Nhị thiếu gia, ngươi xem cô nương của lão nô đây, tính tình ôn hòa, am hiểu tri thức, lễ nghi phép tắc, Nhị thiếu gia nhất định sẽ yêu mến nàng.”

Hai chủ tớ , thi nhận về , khiến vẻ mặt Cẩm Nhị hoảng hốt họ, đầu óc rối bời. Ngón tay đột nhiên chạm vật treo bên hông, giúp tỉnh ngộ. Đó là chiếc túi thơm Lộ Châu may tặng , đó thêu hai con kim ngư, trông tinh xảo, khả ái.

Hắn khựng , chậm rãi cởi chiếc túi thơm xuống. Hắn về phía Liêu Mộng, hít một thật sâu, nhắm hai mắt : “Chuyện sai, … sẽ phụ trách. Ta sẽ lập tức thư trình bày rõ ràng với mẫu , thỉnh cầu Liêu gia chấp thuận hôn sự.”

Loading...