Xin hãy biến khỏi cuộc đời tôi - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-27 02:39:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi thử dùng ý niệm của mình để điều khiển mana bóng tối di chuyển ra khỏi cơ thể mình. Không có bất kỳ độ khó nào, dễ như việc tôi đang hít thở một cách bình thường vậy. 

 

Khi mana bóng tối ra khỏi cơ thể, nó lập tức liên kết với cái bóng của tôi và chiếc nôi trên mặt đất. Một cảm giác kỳ lạ hiện lên trong đầu. Tôi cảm thấy cái bóng kia dường như đã trở thành một phần của cơ thể mình, có thể dễ dàng điều khiển nó.

 

Để chứng thực suy đoán đó, tôi thử dùng ý nghĩ điều khiển cái bóng. Trước ánh mắt sáng bừng và chờ mong của tôi, cái bóng đã vươn khỏi mặt đất, đứng ngay đối diện tôi. Thứ đó trông giống một khối bất quy tắc màu đen, khá mỏng. Nó có thể thay đổi hình dạng và tính chất theo cách tôi muốn, và nó có thể vươn dài đến bất cứ đâu, miễn là tôi có đủ mana.

 

Tôi thử điều khiển cái bóng lọt qua khe cửa ra ngoài. Ban đầu tôi hơi lo lắng việc tôi không thể điều khiển cái bóng ở nơi tôi không nhìn thấy được, kết quả đó chỉ là lo xa. Tầm nhìn của tôi có thể đồng bộ với cái bóng, vậy nên tôi vẫn có thể điều khiển nó một cách dễ dàng. 

 

Việc đầu tiên tôi làm sau đó là để cái bóng đi đến nhà bếp và pha sữa cho mình. Tuy mana có thể làm dịu cơn đói của tôi một cách tạm thời, nhưng nó không thể thay thế hoàn toàn cho thức ăn. Tôi cần sữa, cần đồ ăn để có thể phát triển một cách bình thường. 

 

Nhờ vào cái bóng, tôi đã có thể tự nuôi sống bản thân mình mà không sợ c.h.ế.t đói. Đám người hầu kia gần một tuần sau mới nhớ tới và tìm đến tôi. Bọn họ khá ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn còn sống. Sau khi đổi quần áo và chăn mền cho tôi, bọn họ nhét một bình sữa vào miệng tôi rồi bỏ đi. 

 

Tuy quần áo và chăn mền vẫn là đồ cũ, nhưng ít ra thì nó vẫn sạch sẽ. Thời gian sau đó, người hầu càng ít xuất hiện hơn. Có khi cả tháng họ mới đến một lần. Và khi thấy tôi vẫn còn sống, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ sợ hãi. Tôi nghe được bọn họ lén truyền tai nhau rằng tôi là đứa con của ác quỷ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xin-hay-bien-khoi-cuoc-doi-toi/chuong-4.html.]

Dù vậy thì tôi cũng chả có thời gian quan tâm tới họ. Tôi chắc chắn sẽ trả thù những kẻ đó, nhưng không phải bây giờ. Ưu tiên lúc này là phát triển sức mạnh của bản thân. Năng lực điều khiển bóng giúp tôi tự chăm sóc bản thân mà không cần tới hầu gái. Hàng ngày trừ lúc ăn và ngủ ra, tôi đều nỗ lực luyện tập việc khống chế mana bóng tối và việc học đi. 

 

Vì cơ thể đã được mana bóng tối cường hóa nên tôi học đi rất nhanh. Hơn một tháng trôi qua, bây giờ tôi đã có thể bước đi vững vàng như người bình thường. Đồng thời tôi cũng nhận ra khả năng nhìn trong đêm của mình ngày càng tốt hơn, và khi điều khiển cái bóng vào ban ngày sẽ tiêu tốn nhiều mana hơn là ban đêm. Tôi đoán đó là năng lực của thiên phú “Đứa con của bóng đêm”.

 

Lúc tôi được hai tuổi, tôi đã nhận được món quà từ thần linh một lần nữa. Khác với lần trước, lần này tôi chỉ có hai món quà để lựa chọn, và tôi đã chọn <Trí nhớ siêu phàm>. Nếu theo quy luật này thì lần sau tôi sẽ không được chọn quà nữa, và có lẽ lần sau cũng là lần cuối tôi nhận được món quà từ thần linh. Tôi hy vọng đó sẽ là một năng lực hữu ích. 

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà tôi đã được ba tuổi rưỡi. Người của công tước Lenoir chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần khiến trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh. Dinh thự tôi ở đã bị bỏ hoang từ lâu. Người hầu ở đây đều nói rằng tôi là đứa con của ác quỷ nên mới có thể sống sót dù không có ai chăm sóc, vậy nên họ vừa sợ vừa ghét tôi. 

 

Những năm qua, tôi cũng đa thu thập kha khá thông tin về hoàn cảnh xung quanh mình. Dinh thự tôi đang ở là một dinh thự tồi tàn nằm ở góc xó trong trang viên của tử tước Parker. Tiền nuôi dưỡng tôi có đến chín phần mười bị ông ta tham ô, một phần mười còn lại bị các người hầu theo từng cấp bậc chia chác nhau. Số tiền bọn họ thực sự dành cho tôi e là còn không tới một phần trăm tiền tiền được gửi đến.

 

Nhờ có số tiền đó mà mấy năm nay tử tước Parker làm ăn lên như diều gặp gió, địa vị trong vùng cũng mau chóng tăng cao. Thế mà ông ta chẳng có lấy một tí áy náy hay bù đắp dành cho tôi, để mặc tôi ở dinh thự bỏ hoang đó. Con trai và con gái của ông ta tôi đã gặp qua một lần, và chúng đều mất dạy y như cha chúng vậy. 

 

Phu nhân tử tước Parker cũng từng đến xem tôi. Bà ta mặc một bộ váy đỏ diêm dúa đắt tiền, trên người đeo đầy đồ trang sức đá quý, nhìn tôi với ánh mắt của kẻ bề trên, tràn đầy miệt thị. Sau khi mỉa mai tôi vài câu, bà ta hếch mặt kiêu ngạo bỏ đi. Sao bà ta không nghĩ tới bà ta có thể sống xa hoa sung sướng như vậy là nhờ tiền nuôi dưỡng của tôi chứ! 

 

Tức c.h.ế.t đi được! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dạy dỗ cái gia đình này một trận nhớ đời. 

Loading...