Xuyên Đến Vô Hạn Trò Chơi Lấp Hố Văn - Chương 26 (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-15 09:16:48
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trải qua một trận ác chiến như vậy, giờ Hứa Thuật đã có thể chắc chắn ba người chơi này đều là người thật, không cần phải giấu giếm nữa.
Sau khi kể xong, Cốc Vũ cau mày nói:
“Mấy người này đúng là biết đóng kịch ghê thật. Rõ ràng toàn là kẻ ác, mà trước mặt tụi mình lại diễn như thể người hiền lành lương thiện.”
Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp:
“Mà mọi người có nghĩ mấy manh mối có liên quan đến tư thế của tượng đá không? Bức tượng đó rõ ràng là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện ở Vương gia thôn, nếu vậy sao nó lại ra vẻ gợi ý gì cho tụi mình? Tôi thấy khả năng cao chỉ là tung hỏa mù thôi.”
“Khoan đã…”
“Không đúng.”
Hai giọng nói cất lên cùng lúc.
Hứa Thuật ngẩn người, quay sang nhìn Quý Xuyên ánh mắt cả hai đồng thời lóe sáng.
Xem ra… bọn họ vẫn phải quay lại miếu thờ một chuyến nữa rồi.
Người đàn ông to con ngớ ra một chút:
“Cái gì cơ?”
Hứa Thuật nói:
“Đám bản sao đó rất giỏi nói dối, thậm chí còn có thể đổi trắng thay đen. Vậy thì thứ đã tạo ra bọn chúng, bức tượng đá kia chẳng phải còn giỏi hơn sao? Dĩ nhiên nó không thể trực tiếp chỉ ra manh mối cho ta, nhưng rất có thể nó đang cố ý đánh lạc hướng.”
Dù ai nhìn cũng thấy tư thế của bức tượng với một bàn tay duỗi ra chỉ về phía trước rất kỳ lạ. Rất dễ khiến người ta liên tưởng rằng nó đang ‘chỉ hướng’ đến thứ gì đó.
Nhưng… có câu: Dưới đèn là nơi tối nhất.
“Đừng kỳ vọng nhiều quá, tôi cũng chỉ thuận miệng suy đoán thôi có khi nhiệm vụ sắp kết thúc rồi.”
Lời còn chưa dứt, mọi người đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động lạ.
Cốc Vũ hạ giọng cảnh báo:
“Bọn họ quay lại rồi!”
Hứa Thuật và Quý Xuyên lập tức áp sát hai bên cánh cửa lớn, mỗi người một bên. Mấy người chơi còn lại cũng nhanh chóng trốn gọn vào bên trong gian phòng nhỏ.
Âm thanh bên ngoài dần rõ ràng hơn tiếng chửi rủa, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên lẫn lộn.
Hứa Thuật nghe rất rõ, có người đang chửi bới bọn họ, bảo rằng không biết từ đâu chui ra cái đám phiền phức này, sớm biết vậy thì nên g.i.ế.c quách từ đầu.
Có kẻ nói:
“Ban đầu không g.i.ế.c là vì sợ tụi nó có hậu thuẫn, nhỡ chúng nó mất tích thì cảnh sát có thể lần ra phiền toái. Nhưng đám người này đúng là không biết điều, đã bảo đừng dính vào mà cứ chui vào cuộc! Chờ tìm được, tao nhất định cho bọn nó một bài học nhớ đời!”
Giọng nói đầy hằn học của bọn họ dần dần rút xa, rồi biến mất hẳn.
Một lúc sau, chỉ còn lại hai tiếng bước chân chậm rãi tiến về phía căn nhà nơi nhóm người chơi đang trốn.
Hứa Thuật và Quý Xuyên lập tức rút vũ khí, nín thở nấp sát vào hai bên cửa, không phát ra một tiếng động nào.
Cửa bị đẩy ra.
Cả hai vẫn không nhúc nhích, im lặng nấp sau cánh cửa. Đến khi hai người vừa vào nhà quay lưng lại khép cửa, đúng khoảnh khắc ấy, cả Hứa Thuật và Quý Xuyên gần như đồng thời ra tay.
Hai người chụp lấy miệng đối phương, rồi dứt khoát cứa cổ!
Máu ấm phun ra tung tóe, văng lên cánh cửa gỗ, vẽ ra một bức tranh đỏ lòe chói mắt.
Hứa Thuật dùng m.á.u trên t.h.i t.h.ể bôi một vòng lên người mình, rồi thấp giọng nói:
“Chắc không có vấn đề gì. Chúng ta chờ đến tối hãy hành động.”
Thời gian tiếp theo, nhóm người chơi ở lì trong căn phòng, kiên nhẫn chờ màn đêm buông xuống.
Trong lúc chờ, bọn họ lại nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, dường như dân làng đang tổ chức đi tìm người.
Cuối cùng cũng đến tối. Năm người chờ thêm một lúc, khoảng 10 giờ đêm, mới bắt đầu lén lút ra ngoài.
Lúc này trong thôn đã yên ắng hoàn toàn. Cửa sổ các nhà đều tối om, chắc hẳn mọi người đã đi ngủ.
Dù dân làng có quen thuộc núi rừng đến đâu, giữa đêm thế này chắc chắn cũng không đi ra ngoài tìm người được nữa.
Khi nhóm Hứa Thuật đến gần khu miếu thờ, họ phát hiện nơi đó vẫn còn ánh sáng le lói.
“Xem ra có người đang canh gác, đề phòng chúng ta quay lại.” Cốc Vũ hạ giọng nói.
Hứa Thuật gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói:
“Phải giải quyết chúng trước khi họ kịp báo động.”
“Trước tiên kiểm tra xem có bao nhiêu người.” Cốc Vũ nói, rồi cúi xuống nhặt một tảng đá lớn, đưa cho Quý Xuyên. “Anh ném cái này về phía con đường nhỏ bên kia đi. Tay anh ném chuẩn mà.”
Quý Xuyên gật đầu, nhận lấy tảng đá, bước về phía trước vài bước rồi vung tay ném ra ngoài.
Một tiếng động “bụp” vang lên từ hướng con đường nhỏ.
Ngay sau đó, trong miếu có hai người lập tức chạy ra, hướng về nơi phát ra âm thanh.
Sau khi quan sát một vòng, thấy không có ai, họ tiếp tục chạy về phía bên kia ngọn đồi. Khoảng hơn mười giây sau mới quay lại.
Lúc này, trong miếu lại có thêm một người bước ra, dường như thấy hai người đi lâu không có động tĩnh nên ra xem.
Nhìn thấy hai người kia quay về, người này hỏi:
“Sao rồi?”
“Không thấy gì cả, chắc chỉ là động vật thôi.”
“Phiền thật, thôi vào đi.”
Bọn họ nói xong liền lần lượt trở lại trong miếu.
Ngay lúc ấy, sắc mặt Cốc Vũ trở nên khó coi.
Bởi vì trong ba người vừa rồi có một kẻ là… bản sao của Cố Manh Manh.
Còn tên Lâm Trạch giả thì không có ở đó, không rõ đang ở đâu.
“Chắc là chỉ có ba hoặc bốn tên thôi.” Hứa Thuật khẽ nói. “Chúng ta sẽ lẻn đến gần cửa miếu, để lại một người ở đây. Đợi có tín hiệu, người đó sẽ làm ra chút động tĩnh để dụ bọn họ ra ngoài.”
Cậu quay sang nhìn gã bụng bia:
“Cậu ở lại đây đi.”
Bởi vì cậu đã nhìn ra người kia là kẻ nhát gan sợ chết, chẳng có lấy nửa phần thân thủ, chỉ là một lão trung niên mập mạp bình thường, bảo hắn ra tay g.i.ế.c người thì chẳng khác nào đẩy người ta vào chỗ chết.
Bụng Bia cũng hiểu rõ điều đó, nên đáp ứng rất sảng khoái. Vậy là bốn người còn lại liền lặng lẽ men theo lối nhỏ, nhích dần tới gần thần miếu.
Quá trình này không ngắn, nhưng may mắn là cuối cùng vẫn thành công.
Hứa Thuật quay đầu lại, phất tay với Bụng Bia ra hiệu: đã tới lúc ra tay.
Bụng Bia bèn cúi người nhặt lên một tảng đá to, dồn lực nện mạnh xuống nền đất trống bên cạnh
“Phanh!” Một tiếng vang rền, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người trong miếu.
Quả nhiên, ba người nhanh chóng vọt ra ngoài.
Kẻ dẫn đầu còn chưa kịp nhận thức tình huống, yết hầu đã bị Quý Xuyên dùng lưỡi hái xẻ toạc.
Hắn chỉ kịp phát ra vài tiếng khọt khẹt quái dị rồi lập tức ngã gục xuống đất như một đống bùn.
Cùng lúc đó, Hứa Thuật từ phía sau quấn c.h.ặ.t t.a.y quanh cổ bản sao Cố Manh Manh khóa họng, ngăn tiếng hét. Rồi cậu đ.â.m một nhát d.a.o xuyên n.g.ự.c cô ta từ phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuyen-den-vo-han-tro-choi-lap-ho-van/chuong-26-2.html.]
Đợi đến khi cơ thể giãy giụa hoàn toàn bất động, cậu mới buông tay.
Người thứ ba bị Cốc Vũ đ.â.m thẳng kiếm xuyên qua yết hầu.
Mọi việc diễn ra thuận lợi đến không ngờ.
Ngay sau đó, Quý Xuyên dẫn đầu tiến vào trong miếu.
Bụng Bia cũng chạy theo, năm người cùng nhau đứng trước pho tượng đá cổ quái kia.
Cốc Vũ nhìn chăm chăm vào bức tượng với vẻ mặt nghi hoặc, hạ giọng hỏi:
“Tiếp theo làm gì?”
“Những nơi khác mọi người đều lục tung rồi, chỉ có thứ này chưa ai đụng vào.”
Hứa Thuật nhìn chằm chằm hai chiếc đầu với nụ cười quỷ dị kia, nói:
“Thử dời nó đi xem sao. Có thể giữa bệ đá và chân tượng, hoặc thậm chí bên trong tượng có gì đó.”
“Ấy, làm vậy không sao chứ?” Bụng Bia lo lắng:
“Chạm vào tượng đá là cấm kỵ mà? Chúng ta mà động tay động chân thì chẳng phải… chạm cấm à?”
“Không sao nữa rồi.” Hứa Thuật đáp, “Lúc trước chúng ta không hiểu rõ hậu quả nên mới không dám liều lĩnh. Giờ thì khác.
Dù có chạm phải, hậu quả cũng không lập tức c.h.ế.t ngay, còn có cơ hội phản ứng.”
Cốc Vũ tiếp lời: “Hơn nữa hiện tại chúng ta đều đi cùng nhau, có bị thay thế cũng dễ phát hiện. Vậy nên có thể yên tâm dời nó.”
Cô còn chưa dứt lời, Quý Xuyên đã đi tới bệ đá.
Hứa Thuật cũng tiến lên theo, hai người không nói không rằng, đồng loạt nhảy lên bệ, mỗi người một bên nắm lấy tượng đá.
Nam Cung Tư Uyển
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng vận lực đẩy mạnh về phía trước.
Tượng đá này nặng ngoài dự đoán, dù bọn họ không yếu, cũng phải vận hết khí lực mới nhúc nhích được chút ít.
Cốc Vũ cũng lao tới giúp sức. Tráng Hán thấy vậy thì không nói hai lời, từ phía sau cùng đẩy.
Bốn người hợp lực, cuối cùng cũng khiến pho tượng “Phanh!” một tiếng nặng nề, rơi xuống khỏi bệ đá, vỡ tan thành mấy mảnh.
Hai chiếc đầu lăn lóc như bóng đá trên nền đất.
“Xem kìa, cổ nó có gì đó!”
Bụng Bia hô to, là người đầu tiên nhào tới. Hắn ngồi xổm bên xác tượng, thò tay mò mẫm, cuối cùng moi ra một miếng ngọc bội màu xanh đậm, bóng loáng như thủy tinh.
Miếng ngọc phát ra ánh lục u ám, như có linh quang lẩn khuất trong đêm tối.
Hứa Thuật nhìn chằm chằm vật đó, trầm giọng:
“Hóa ra là nó…”
Thì ra, manh mối từ đầu đã nằm sờ sờ trong lời gã Vương Nhuận giả, chói lòa đến mức khiến người ta không dám tin!
Quý Xuyên nhìn cậu một cái, liền đi tới chỗ Bụng Bia, nhận lấy ngọc bội rồi đặt lên thạch đài. Anh rút vũ khí ra, lạnh lùng từng nhát một bổ xuống mặt ngọc.
“Rắc—”
Ngọc bội phát ra một tiếng rạn vỡ rất nhỏ, sau đó chia làm hai nửa.
Ngay khi ấy, Hứa Thuật phát hiện ngoài cửa, t.h.i t.h.ể của đám bản sao đã biến mất!
“Gì… gì vậy?” Bụng Bia ngây người: “Ý là… chỉ cần hủy cái này, lũ bản sao sẽ biến mất? Nhưng sao nhiệm vụ chưa xong…”
“Bởi vì nhiệm vụ của chúng ta không phải là diệt chúng.”
Hứa Thuật đáp, “Mà là rời khỏi Nguyệt Hoa Sơn. Giờ vật kia đã hủy, phong ấn trên núi chắc cũng đã được gỡ bỏ, chúng ta có thể xuống núi rồi.”
Về phần bản sao có thực sự biến mất hết chưa, vẫn phải đi kiểm tra mới biết được.
Mảnh vỡ ngọc bội được Quý Xuyên cất vào túi. Anh xoay người bước ra khỏi miếu, gọi với lại:
“Đi thôi.”
Hứa Thuật đành chạy theo.
Trong thôn vẫn lặng như tờ, như thể thực sự chẳng còn ai sống sót.
Nhưng dù vậy, đám người chơi vẫn không dám chủ quan, cả bọn di chuyển cẩn thận từng bước.
Mãi cho đến khi vượt qua cổng làng, tiến vào con đường nhỏ dẫn xuống núi, mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Cốc Vũ mới tìm được cơ hội cảm ơn:
“Lần này thật sự nhờ có hai người, nếu không e là ba chúng tôi sớm đã…”
“Ừm.” Quý Xuyên mặt không cảm xúc, đáp một tiếng cụt lủn.
Hứa Thuật liếc nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài:
“Không có gì, nói thật chứ, không giúp các ngươi thì bọn tôi cũng chưa chắc sống sót được đâu.”
Cốc Vũ: “……”
Bụng Bia với Tráng Hán trượt chân suýt ngã, ho khan dữ dội.
Hứa Thuật ôm trán: “Đừng tin lời anh ta, toàn nói linh tinh… đâu phải vậy…”
Quý Xuyên quay đầu lại, khẽ mỉm cười:
“Không phải là vậy? Thật sao?”
Hứa Thuật: “…Không có gì… Đại lão nói gì cũng đúng.”
“Đi nhanh đi.” Quý Xuyên đắc ý, giơ điện thoại bước tiếp.
Hứa Thuật nhún vai: “Hết cách rồi, người ta chỉ số vũ lực cao quá, tôi không dám phản kháng.”
Cốc Vũ lặng lẽ liếc nhìn Quý Xuyên một cái, thấp giọng nói ra một dãy số:
“Đừng nghĩ nhiều. Trước khi hoàn toàn thoát khỏi trò chơi này, ai cũng không có tâm trạng yêu đương. Tôi chỉ là muốn học hỏi từ các anh nhiều kinh nghiệm chơi game hơn thôi.”
Hứa Thuật nghiêm túc đáp: “Tôi hiểu. Số đó tôi nhớ kỹ.”
Dù sao thì… cũng không phải ai cũng có bộ não hoạt động lạ đời như Quý Xuyên.
Lần này, Bụng Bia và Tráng Hán thuận lợi vượt qua khu vực bị chặn khi xuống núi lần trước, đi thẳng một mạch tới chân núi.
Thông báo hoàn thành trò chơi vang lên, cùng lúc đó, cánh cổng tròn ánh sáng xuất hiện ngay trước mặt năm người.
Hứa Thuật lập tức lấy bút ra, viết một dòng:
“Quý Xuyên biến thành người tốt, ôn nhu, như ánh mặt trời.”
“Ding—”
Một dòng thông báo vang lên trong đầu cậu:
‘Miêu tả này hoàn toàn trái ngược với thiết lập nhân vật gốc, dẫn đến lỗi hệ thống nghiêm trọng! Không thể thực hiện!’
Hứa Thuật: ???
Còn có vụ này nữa à?! Sao không ai nói cho tôi biết sớm! Mất toi một cơ hội! Nếu biết vậy đã dùng trong trò chơi còn hơn!
Sau khi quay trở lại thực tại, Hứa Thuật uể oải cầm điện thoại lên, nhớ kỹ số của Cốc Vũ.
Nhưng còn chưa kịp tìm cơ hội liên lạc, Quý Xuyên đã lôi ra nửa mảnh ngọc bội, hỏi:
“Cậu biết cái này là gì không?”
Hứa Thuật lắc đầu:
“Chỉ là nhớ ra có một truyền thuyết từng đăng trên một diễn đàn. Trong đó cũng có một khối ngọc như thế này, nó có thể sao chép mọi sinh vật. Gọi là ‘Song Ngư Ngọc Bội’.”
Cậu ngừng một chút, nghi hoặc hỏi:
“Kỳ lạ thật, sao anh mang thứ này ra ngoài được? Chẳng lẽ nó là đạo cụ đặc biệt?”